Đến thứ Hai, tổng giám đốc Hoàng chỉ cầm theo hai thùng giấy đến, dọn vào căn phòng làm việc mà tổng giám đốc Lý đã chọn cho ông.
Tổng giám đốc Lý cũng rất nể mặt, ông đã tổ chức một cuộc họp với các cán bộ từ cấp trung trở lên vào sáng thứ Hai. Tô Nam Tinh cũng tham dự cuộc họp, ngồi bên cạnh Tống Tập. Tổng giám đốc Lý giới thiệu tổng giám đốc Hoàng với mọi người: “Tôi đã lớn tuổi rồi, sau này tổng giám đốc Hoàng sẽ làm tổng giám đốc, sau này có việc gì thì hãy đến trao đổi với tổng giám đốc Hoàng. Dĩ nhiên tổng giám đốc Hoàng vừa mới đến đây nên vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tất cả mọi người cũng đừng ngần ngại đến tìm tôi.”
Tổng giám đốc Hoàng cũng cười ha ha, trông có vẻ ôn tồn và khiêm tốn, nói chuyện cũng rất khách sáo, “Tôi mới đến đây, sau này cần mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Hiển nhiên mọi người đều vỗ tay để bày tỏ sự ủng hộ.
Cuộc họp ngày hôm đó diễn ra rất ngắn, có thể thấy tổng giám đốc Hoàng là kiểu người lãnh đạo không thích lãng phí thời gian vào các cuộc họp. Tô Nam Tinh còn rất tán thưởng điểm này.
Có điều vị lãnh đạo này nói chuyện khiêm tốn nhưng thật ra làm việc lại không khiêm tốn chút nào. Buổi sáng vừa mới họp xong, buổi chiều các vị lãnh đạo cấp trung trở lên trong các bộ phận đã nhận được thông báo: Sau này có việc báo cáo cho tổng giám đốc Lý thì cũng phải báo cáo cho tổng giám đốc Hoàng. Thư ký của văn phòng tổng giám đốc còn cố tình giải thích: “Đó là vì để cho tổng giám đốc Hoàng mau chóng làm quen với công việc.”
Thoáng chốc đã khiến mọi người cảm nhận được bầu không khí của người đứng đầu đã thay đổi.
Có điều Tô Nam Tinh cũng không rảnh rỗi suy nghĩ nhiều về chuyện này, bởi vì thứ Sáu này sẽ mở thầu. Tuần này, toàn bộ phòng ban tích hợp đều rất bận rộn với công việc. Bên nhà thầu phụ thực sự giống như là chảo dầu bị giọt nước rơi vào, mọi người đều rất nôn nóng, đều muốn tranh thủ xây dựng mối quan hệ với Chu Dịch hoặc là Tô Nam Tinh, Tống Tập, hy vọng có thể được chia một phần trong dự án trị giá hai tỷ.
Khi Tống Tập đi họp với bên nhà thầu phụ quen thuộc, anh ta còn lẩm bẩm: “Thứ Sáu mới mở thầu, hiện tại chúng ta còn không dám nói chắc chắn sẽ trúng thầu, sao bên nhà thầu phụ lại khẳng định chúng ta có thể trúng thầu chứ?”
Lý Uyển nói: “Bọn họ rất có lòng tin vào chúng ta.” Rồi cô ấy nhìn vào gương và thoa son môi, lại nói thêm một câu: “Phải nói là bọn họ có lòng tin vào giám đốc Chu của chúng ta.”
Tống Tập đồng ý với câu nói đó, tán thành trả lời: “Câu nói đó lại là sự thật.” Chu Dịch chính là trụ cột vững chắc của bộ phận tích hợp trong công ty tỉnh.
Chị Trương nói: “Đáng tiếc là giám đốc của chúng ta nhanh chóng sẽ không còn ở đây nữa, chắc là không bao lâu sau sẽ đến công ty thành phố làm giám đốc chăng?”
Tống Tập cũng không trả lời câu hỏi đó, chỉ cười nói: “Ai biết được chứ? Những nhân viên thấp bé như chúng ta sao có thể đoán được tâm tư của sếp?”
Tô Nam Tinh cũng có một cuộc họp, cũng cầm theo tài liệu và bước đi trên đôi giày cao gót đến phòng họp. Kết quả là lại gặp Đinh Diễm trong thang máy, anh ta cũng cầm theo chiếc cặp đựng tài liệu, trông có vẻ gấp gáp, gặp Tô Nam Tinh cũng chỉ gật đầu.
Nhân viên cấp dưới đứng ở phía sau Đinh Diễm nói: “Giám đốc, đi tàu điện siêu tốc đến thành phố B cũng phải mất hai tiếng, lát nữa tôi sẽ chở anh đi bằng con đường tắt.”
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì cũng biết Đinh Diễm phải đến nhóm công ty họp. Có vẻ như trước khi chưa có quyết định cho vị trí giám đốc công ty thành phố, người nhờ vào mối quan hệ và đút lót cho bên nhóm công ty cũng không phải ít.
Buổi chiều Tô Nam Tinh đã họp xong với bên nhà thầu phụ, buổi tối tăng ca đến hơn bảy giờ thì vẫn còn có nhà thầu phụ đợi gặp cô để cùng ăn một bữa cơm. Tiệc xã giao của Chu Dịch còn nhiều hơn của Tô Nam Tinh, hôm nay có rất nhiều cuộc gọi chỉ để hẹn anh đi ăn, buổi tối cả tuần nay có rất nhiều tiệc xã giao.
Đến thứ Sáu mở thầu, tất cả mọi người trong phòng ban tích hợp đều rất để ý tới ngày này. Tất cả mọi người đều mở laptop ra,
làm mới trang web* của chính phủ thành phố Phổ Khẩu, chờ đợi tin tức liên quan đến việc đấu thầu được cập nhật trong mục
chính phủ mở*.*Làm mới (refresh) trang web: Khi bạn đang đọc những nội dung đó thì phía máy chủ web, các thông tin mới đã được cập nhật. Muốn xem có sự thay đổi từ phía máy chủ hay không, thỉnh thoảng bạn cần nhấn nút Refesh (F5 trên bàn phím) để trình duyệt tải lại và cập nhật nội dung nếu có sự thay đổi từ phía máy chủ.*Chính phủ mở: Là khái niệm chỉ một bộ máy nhà nước (rộng hơn là một chính phủ) được tổ chức và hoạt động với sự công khai, minh bạch và trách nhiệm giải trình ở mức độ cao, cũng như có sự tham gia rộng rãi và hiệu quả của người dân vào quản lý xã hội.Tất cả mọi người bao gồm cả Tô Nam Tinh đều không có tâm trạng làm việc, đều làm mới lại trang web. Chị Trương của bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, chị ấy nói với Lý Uyển: “Tiểu Lý, người lái chiếc xe Toyota Camry đến đón cô vào tối hôm qua là ai vậy?”
Lý Uyển khựng lại một chút rồi trả lời: “Là ông chủ nhỏ mà Big Data đã đề cử cho tôi.”
Chị Trương bất ngờ “ồ” lên một tiếng, nói: “Không tệ, rất tốt, lúc còn là một cô gái xinh đẹp thì nên nắm chặt cơ hội.”
Tầm mắt của Lý Uyển nhìn qua cửa phòng làm việc của Chu Dịch, nói: “Chỉ là gặp gỡ và tìm hiểu nhau.”
Sau đó, mọi người bắt đầu hỏi thăm Lý Uyển về điều kiện của ông chủ nhỏ đó, Tô Nam Tinh chỉ lắng nghe chứ không tham gia vào. Lúc này chị Trương đã chuyển chủ đề lên người cô, hỏi: “Gần đây tổng giám sát Tô rất tươi tắn, da mặt hồng hào, có phải đã quen bạn trai rồi hay không?”
Dịch lại câu này thành: Nhìn khuôn mặt giống như được bạn trai làm cho tươi tắn!
Tô Nam Tinh trả lời: “Không có, công việc bận rộn như thế này thì lấy đâu ra có bạn trai chứ?” Đúng lúc này, bạn trai của cô bước ra khỏi phòng làm việc, nghe thấy Tô Nam Tinh nói những lời đó thì đôi mắt đã liếc nhìn qua một cách lạnh lùng.
Tô Nam Tinh nói không có là do cô không muốn nói nhiều lời thừa thãi với các chị gái đó. Một khi cô nói mình có bạn trai, bọn họ sẽ bắt đầu hỏi thăm thông tin về người bạn trai đó, điều kiện gia đình như thế nào, có nhà hay không, cao bao nhiêu nặng bao nhiêu các thứ, rất phiền phức.
Vừa thấy Chu Dịch liếc nhìn cô, cô lập tức bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà đang tìm hiểu một người…”
Các chị gái vừa nghe đã hiểu đang tìm hiểu = bạn trai dự bị, quả nhiên bắt đầu hỏi những câu hỏi về bạn trai của cô mà Tô Nam Tinh không thích. Tô Nam Tinh vốn dĩ muốn nói dối cho qua chuyện, kết quả là Chu Dịch đang đứng ở đó, cô cũng không thể bịa đặt quá mức nên đã lựa chọn trả lời: “Điều kiện bình thường, anh ấy cũng là một người làm công ăn lương, cao 185cm, nặng khoảng 75kg, dáng người cân đối.”
Tô Nam Tinh liên tục nhấn mạnh: “Là một người rất bình thường mà thôi.”
Lý Uyển nghe thấy Tô Nam Tinh cũng tìm bạn trai thì hỏi: “Tiền lương của người đó là bao nhiêu?”
Tô Nam Tinh trả lời: “Hình như chưa tới mười nghìn tệ thì phải.”
Lý Uyển nhếch miệng một cách thỏa mãn, có cảm giác mình đã chiến thắng. Cho dù bạn trai của Tô Nam Tinh có cao lớn thì có thể làm được gì? Tiền kiếm được quá ít. Bạn trai của cô làm kinh doanh, kiếm được lợi nhuận khoảng 200 – 300 nghìn tệ mỗi năm.
Bọn họ cứ tiếp tục
nói chuyện, Tống Tập đang liên tục làm mới trang web hét lên một tiếng: “Trúng rồi! Chúng ta trúng rồi!!”
Tô Nam Tinh cũng vội vàng làm mới lại trang web để xem, quả nhiên trúng rồi! Mục chính phủ mở bất ngờ đăng một dòng: Đơn vị công ty tỉnh L của nhóm công ty Hoa Tin trúng thầu công trình mắt thần.
Mọi người đều reo hò vui sướng, chị Tiền dẫn đầu nói với Chu Dịch: “Chúc mừng giám đốc!”
Chu Dịch cũng không nhịn được cười, trước đây vẫn luôn bận rộn với dự án trị giá hai tỷ này khá lâu, cuối cùng đã rơi vào trong tay anh.
Dù sao tâm tư của anh cũng sâu kín, anh mỉm cười và đón nhận lời chúc mừng của mọi người, sau đó đi lên lầu tự mình báo tin tốt này cho hai vị lãnh đạo biết.
Mọi người trong phòng ban tích hợp đều rất vui mừng, Tống Tập nói: “Tối nay phải nói giám đốc của chúng ta mời đi ăn!”
Dĩ nhiên Chu Dịch cũng sẽ không từ chối, dẫn mọi người trong phòng ban tích hợp đi ăn một bữa. Trong bữa tối linh đình, mọi người đều uống nhiều rượu. Thậm chí Tô Nam Tinh cũng đã hơi say, sau đó Chu Dịch vẫn là người đưa Lý Uyển và Tô Nam Tinh về nhà.
Tô Nam Tinh dựa vào ghế ngồi đằng sau và nhắm mắt lại, nhìn giống như đang ngủ.
Lúc xe sắp đến dưới nhà của Lý Uyển, Lý Uyển bỗng nói với Chu Dịch đang ngồi trên ghế phụ: “Giám đốc.”
Chu Dịch quay đầu lại nhìn cô ấy, “Có chuyện gì sao?”
Lý Uyển nói: “Em muốn nói với anh một chuyện.”
Cô ấy nói: “Em thích anh.”
Tô Nam Tinh sửng sốt, không ngờ Lý Uyển sẽ nói ra điều này.
Chu Dịch trả lời: “Cám ơn, nhưng tôi có bạn gái rồi.”
Lý Uyển im lặng trong giây lát, gật đầu trong vô thức, “Em đã luôn thích anh kể từ mấy năm trước khi bắt đầu gia nhập vào bộ phận tích hợp. Em biết hiện giờ anh đã có bạn gái, em chỉ hối hận là tại sao trước đây không thể dũng cảm hơn.” Cô ấy thở dài một hơi rồi nói: “Tối nay em đã uống nhiều rồi nên nói hơi nhiều, anh cứ xem như đó là lời nói trong lúc say rượu của em đi.”
Chu Dịch nói: “Tôi biết cô đang nói sảng, tôi cũng uống hơi nhiều, ngày mai sẽ quên hết.”
Sau đó, bên trong xe không còn còn tiếng nói chuyện. Tô Nam Tinh nghĩ rằng lúc này chỉ có giả vờ ngủ là cách tốt nhất. Vì vậy lúc Lý Uyển xuống xe, cô vẫn giả vờ ngủ.
Đến dưới nhà của Chu Dịch, Chu Dịch trả tiền cho anh tài xế, sau đó mở cửa xe ra và ôm Tô Nam Tinh đang ngồi đằng sau vào trong lòng, Tô Nam Tinh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh.
Cảnh tượng này làm cho anh tài xế chết đứng hình, không phải người anh em này vừa mới từ chối lời tỏ tình của cô gái kia sao? Sao vừa mới chớp mắt đã xuống tay với đồng nghiệp khác rồi?
Chu Dịch nhìn vẻ mặt của anh tài xế thì nói với Tô Nam Tinh: “Đừng giả vờ ngủ nữa, giải thích với người ta xem em là gì của anh?”
Tô Nam Tinh nhẹ nhàng dựa sát vào người của Chu Dịch, hôn lên khuôn mặt điển trai của Chu Dịch rồi nói: “Em là bạn gái của anh.”
Anh tài xế nghĩ rằng giới trẻ ngày nay thật biết cách đùa giỡn…
Tối hôm đó, lợi dụng say rượu, Chu Dịch đã dùng cà vạt trói chặt cổ tay của Tô Nam Tinh vào đầu giường, làm phơi bày ra cơ thể “đồi núi trập trùng,” sau đó chậm rãi châm lửa trên người cô. Nhìn thấy cô cầu xin anh trong bất lực, khó chịu vặn vẹo eo, Chu Dịch vô cùng thoả mãn, mạnh mẽ muốn cô. Nghe thấy cô thở dốc đầy gợi cảm bên tai anh và bật khóc nức nở, anh càng động tình hơn.
Dự án trị giá hai tỷ trong tay, lại có bạn gái xinh đẹp ở bên cạnh mình đã khiến Chu Dịch hưng phấn và có ham muốn hơn bình thường. Đặc biệt là Tô Nam Tinh say rượu đến mê man, bị anh chơi đùa đến nỗi phải liên tục thở dốc nhưng vẫn ôm lấy anh, để Chu Dịch yêu thương đến tận xương tủy, chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng.
Tô Nam Tinh đã ngất đi trong một đêm mãnh liệt đó.
Sáng hôm sau khi thức dậy, cô cảm thấy vùng eo đau nhức, đôi chân rã rời, trên người lại mặc một bộ nội y màu hồng nhạt bằng lụa, là cái loại có kiểu dáng gợi cảm, mặc vào như không mặc. Chỗ “dồi dào sức sống” của Chu Dịch đang nằm bên cạnh cô chạm vào cặp mông đang mặc quần chữ T của cô, cô hơi nhúc nhích là có thể cảm nhận được nơi “sức sống dồi dào” của anh.
Tay của anh để ở trước ngực cô, có lẽ là mơ tới cái gì đó, bàn tay anh đã bóp mạnh bộ ngực mềm mại trong vô thức, trên khuôn mặt hiện ra vẻ hài lòng, thế nhưng Tô Nam Tinh bị anh bóp chỉ muốn bóp chết anh.
Kết quả là khi Chu Dịch tỉnh dậy, người bị chơi đùa đến suýt nữa rã rời chân tay chính là Tô Nam Tinh.
Chu Dịch rất kích động khi nhìn thấy cô mặc bộ nội y xinh đẹp và gợi cảm đó, không biết là vô tình hay cố tình xé sợi dây mỏng manh của chiếc quần lót ra, thoáng chốc đã khiến anh động tình.
Tô Nam Tinh bị anh chơi đùa đến mức giọng nói vỡ vụn, “Đừng, đừng mà…”
“Chu Dịch… Giám đốc, em sai rồi, xin anh, xin anh.”
“Xin anh cái gì?”
“Xin anh cho em…”
Chu Dịch cười thỏa mãn, sau đó cho cô tất cả, khiến cô phải rên rỉ và thở dốc.
Sau khi kết thúc, cả ngày hôm nay Tô Nam Tinh cũng không được bước xuống giường của Chu Dịch, bị anh ôm lấy và đi đi lại lại ở trong phòng. Anh còn đổi cho cô bộ nội y viền ren màu đen, sau đó còn để cô mặc một chiếc áo thun màu trắng kiểu rộng, áo lót màu đen xuyên thấu qua lớp vải trắng mỏng lờ mờ hiện ra, trông rất gợi cảm.
Chu Dịch ôm lấy cô ngồi xem phim chung với nhau, thỉnh thoảng sẽ hôn cô một cái, vuốt ve vài cái, quả thực là hành hạ Tô Nam Tinh đến phát điên, cô nói với anh: “Anh đã đủ chưa?”
Ngón tay của Chu Dịch lướt tới lướt lui trên đùi cô, “Chưa đủ. Đối với em, anh lúc nào cũng không đủ.”
Tối hôm đó, Chu Dịch cũng không có giày vò Tô Nam Tinh nữa, chỉ ôm cô ngủ, trước khi ngủ còn hôn lên trán cô, “Ngủ ngon, Tiểu Tinh Tinh của anh.”
Nghe thấy tiếng nhịp tim đập đều đặn của Chu Dịch, Tô Nam Tinh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, cô cảm thấy mình thực sự rất thích sự hạnh phúc và những điều tốt đẹp này.
Cô đã vô thức dành rất nhiều tình cảm cho Chu Dịch.
Chủ nhật hôm sau, hai người đều có việc riêng. Sau khi được bổ nhiệm làm tổng giám đốc công ty tỉnh L, tổng giám đốc Hoàng cố tình mời ba Chu và Chu Dịch đến nhà ăn một bữa cơm đơn giản, còn Tô Nam Tinh cũng muốn về nhà thăm ba mẹ. Chu Dịch lái xe đưa cô đến tàu điện ngầm, hai người hôn nhau một lúc ở trong xe rồi mới chia tay nhau.
Đây là lần thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn Chu Dịch đến nhà họ Hoàng dùng cơm.
HẾT CHƯƠNG 56