"Tô Chính Dật, rốt cục bao lâu ông mới đến? Bà đây đợi ông nửa tiếng rồi đó!" An Kiều gào lên trong điện thoại.
"Tới liền, 10 phút nữa."
Bên kia truyền đến tiếng ồn ào của động cơ, xem ra đối phương đang lái xe.
An Kiều hít vào một ngụm khí, mất kiên nhẫn nói: "Tôi cho ông 10 phút, còn không tới nữa thì tôi đi về!"
"Được được, tiểu tổ tông ơi đợi tôi một chút."
Một lúc sau cửa phòng bao đẩy ra, nhìn người đàn ông bước vào An Kiều lạnh giọng: "9 phút 18 giây, may cho ông."
"Hừ, ông đây còn không phải vì cắt đuôi đám chó săn sao?" Tô Chính Dật mông ngồi xuống ghế đối diện.
An Kiều rót một ly rượu đẩy tới: "Về khi nào?"
"Còn hỏi tôi?"
"Được được, là tôi quên, ai bảo ông nửa đêm gọi? Tính tôi khi ngủ ông cũng biết mà." An Kiều cười vô tội.
Tô Chính Dật cầm lấy ly rượu uống một hơi, bĩu môi: "Không chấp nhất với người vô tâm như bà."
An Kiều gật đầu, "Đúng đúng, là ông bao dung rộng lượng không chấp nhất với tôi a."
"Sao chỉ có mỗi bà? Sở Tuyết đâu? Không phải nói đợi tôi về ba người chúng ta tụ tập à?"
"Đi công tác." An Kiều đáp.
Sở Tuyết là bạn thân của cô, cùng với Tô Chính Dật ba người chơi với nhau từ lúc còn đi học, thấm thoát cũng gần 6 năm.
Chỉ là sau này, An Kiều cùng Tô Chính Dật vào giới giải trí, cô thì là diễn viên, Tô Chính Dật là ca sĩ đỉnh lưu bây giờ. Còn Sở Tuyết về làm ở công ty gia đình, cho nên thường xuyên đi công tác, bận rộn đầu tắt mặt tối. Dần dần ba người cũng vì công việc nên ít khi gặp nhau.
Tô Chính Dật tặc lưỡi: "Người làm kinh doanh, đúng là bận rộn."
"Còn bảo người ta? Ông cũng đâu có nhàn rỗi? Mấy tháng rồi mới thấy mặt ông."
Tô Chính Dật thoái thác: "Đặc thù nghề nghiệp, bà cũng trong giới thì cũng hiểu mà."
Hai người trò chuyện một lát, Tô Chính Dật bỗng nhiên hỏi: "An Kiều, bà và bạn trai quan hệ vẫn tốt chứ?"
An Kiều sửng sốt, mắt rũ xuống che lại cảm xúc nơi đáy mắt, nhàn nhạt như không có gì trả lời: "Vẫn tốt, chỉ là anh ấy hơi bận."
Nếu Tô Chính Dật không nhắc tới, có lẽ An Kiều cũng suýt quên mất mình có bạn trai tên Lâu Tử Hằng.
Hình như, cả tháng nay hai người đã không liên lạc. Lần cuối nói chuyện điện thoại, Lâu Tử Hằng bảo phía công ty có dự án mới đang tiến hành, nên thời gian này tương đối bận rộn. An Kiều không phải kiểu phụ nữ không hiểu chuyện, dĩ nhiên bảo bạn trai công việc quan trọng, không cần bận tâm tới mình.
Tô Chính Dật sốt sắng mở miệng: "Bận gì cũng phải quan tâm bà chứ? Dù gì cũng là người yêu, hay là..."
"Không có đâu, Tử Hằng đó giờ vẫn rất tốt." An Kiều cắt ngang lời.
"Được được, là tôi nói sai. Tử Hằng của bà vô cùng tốt." Tô Chính Dật có chút bất mãn, gã bạn trai này của An Kiều anh ta không hề có hảo cảm.
An Kiều nhanh đổi thay đổi chủ đề nói: "Đợi Sở Tuyết đi công tác về ba người chúng ta tụ tập lại một lần nữa. Cũng lâu rồi chưa quẫy thâu đêm."
"Được thôi, dù sao hai bà hợp lại cũng không hạ được tôi a." Tô Chính Dật cười đắc ý.
"Ông cứ chờ mà xem!"
Hai người cười nói một lát thì An Kiều đi vệ sinh.
Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, An Kiều chần chừ một lúc rồi ấn gọi.
Là số của Lâu Tử Hằng.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, cũng không có ai bắt máy. An Kiều vô thức thở dài, hẳn lại đang bận.
Đang định quay trở về phòng bao, thì có giọng nói vang hơi non nớt vang lên: "Có ai ở ngoài đó phải không?"
"Ai đó?" An Kiều liếc nhìn một cánh cửa nhà vệ sinh đang khoá chặt, nghi ngờ hỏi.
Giọng nói bên trong hơi hớt hải: "Chị gì đó ơi, có thể giúp em ra ngoài được không?"
An Kiều nghe là giọng của thiếu nữ, cũng mở khoá cửa giúp cô bé. Nhưng khi nhìn tới thân hình mặt đồng phục bên trong, cô có chút sửng sốt: "Cô bé, sao em lại vào được đây? Hội sở cấm trẻ vị thành niên đó, còn lại bị nhốt trong nhà vệ sinh nữa chứ?"
Gương mặt thiếu nữ vô cùng tinh tế, không phải xinh đẹp diễm lệ như An Kiều, mà là nét đẹp thanh tú, đơn thuần của tuổi dậy thì.
Dáng người nhỏ nhắn đứng đó, đầu cúi xuống như học sinh phạm lỗi, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Em hiếu kì nên... nên..."
"Đây không phải chỗ nên tới đâu, nếu gặp phải mấy tên người xấu thì làm sao? Đi về đi, sau này không được đến đây nữa đó cô bé!"
Đang quay người định rời đi thì cánh tay An Kiều bị níu lại, cô bé hơi rũ mắt xuống khiến người ta thương cảm: "Em, em trốn học đến đây, anh em chưa biết. Chị có thể đưa em đi