Edit: jena Hai bên hẹn gặp nhau vào giữa trưa.
Khi Phong Bạch Thanh đến nơi, có khá nhiều du khách đến thăm quan.
Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, vì vậy thả chậm bước chân để nhìn ngắm phong cảnh, đến khi gần đến giờ hẹn mới đến nhà hàng.
Nhà hàng đối diện với một hồ nước lớn, cây cối xanh tươi bao phủ xung quanh.
Phong Bạch Thanh đứng trước cửa sổ, nhìn một vòng, nghĩ thầm mặc kệ như thế nào, cái hồ này cũng là một địa điểm chôn giấu thi thể khá tốt cho cha mình. Nếu có bảo vệ kiểm tra vật phẩm nguy hiểm thì không biết cha mình sẽ động thủ kiểu gì nhỉ.
Nghĩ đến đây, cậu có chút hối hận.
Nếu cha mình bỏ cuộc, không phải hôm nay cậu đến đây đã phí công rồi sao?
Cậu suy nghĩ nên chọc tức đối phương như thế nào, xoay người lại đánh giá nhà hàng, quyết định ở đại sảnh chờ người, ra hiệu cho đám con thỏ nhỏ đi vào phòng riêng.
Một mình có thể cân cả chục người, Cảnh Tây và Lộ A là lựa chọn không tồi để dẫn theo.
Hai người và vệ sĩ tìm một căn phòng gần đại sảnh nhất, dặn dò hệ thống quan sát động tĩnh bên phía Phong Bạch Thanh, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Cảnh Tây alo cho cộng sự nhỏ: "Bên kia thực sự muốn động thủ?"
Hệ thống nhỏ: "Không có. Đến có vài người thôi, đều là những ông già lớn tuổi trong gia tộc..."
Nó hơi ngừng lại: "Có một người không phải người nhà họ Phong, còn đeo mặt nạ nữa."
Cảnh Tây: "Ai vậy?"
Hệ thống nhỏ tra xong thân phận, báo cáo: "Là một minh tinh không có tiếng tăm lắm, là bạn cũ của mẹ Phong Bạch Thanh."
Cảnh Tây: "Thật sự là đến để nói chuyện về hai mẹ con ngày trước?"
Hệ thống nhỏ: "Tôi không biết, tôi vẫn đang nghe họ nói chuyện, bọn họ trách cứ tiền gia chủ, nói rằng ông ta ngủ với con dâu mình là sai trái, tạm thời chưa nói gì đến chuyện ngày hôm nay. Nếu không phải đến vì chuyện của mẹ Phong Bạch Thanh thì chắc là lừa gạt gì đó."
Cảnh Tây xem xét lại cốt truyện, biết rằng nhân vật minh tinh bạn cũ kia không hề xuất hiện, suy đoán rằng có thể là do hiệu ứng cánh bướm, hoặc là do có mục đích phía sau. Cậu nhớ đến cốt truyện từ khi triển khai đến giờ vẫn chưa xuất hiện điểm đỏ của chuỗi số liệu kia, nói: "Theo dõi cẩn thận."
Hệ thống nhỏ vâng dạ, tiếp tục làm việc.
Phong Bạch Thanh nhàm chán ngồi ở đại sảnh chờ, nhanh chóng thấy được một đoàn người đi đến, biết rằng không xuống tay với mình thật thì vô cùng thất vọng.
Thế nhưng cậu không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt nhìn sang một người phụ nữ đeo mặt nạ rồi hòa nhã chào hỏi các vị trưởng bối và cha mình: "Dặn tôi đến một mình nhưng sao lại đến cả đoàn người thế này?"
Tiền gia chủ không trả lời, ông nhìn sang người phụ nữ đeo mặt nạ.
Phong Bạch Thanh biết rõ người phụ nữ này xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là một người qua đường vô tình, trực tiếp hỏi: "Vị này là?"
Người phụ nữ im lặng nhìn cậu, bước lên hai bước, tháo mặt nạ xuống.
Dù đã có tuổi nhưng ngũ quan vẫn tinh xảo xinh đẹp, cả người toát ra vẻ dịu dàng như một bức tranh, là một mỹ nhân khó gặp.
Đồng tử Phong Bạch Thanh chợt co rút lại, sau đó mỉm cười: "Cha à, ông nghĩ rằng loại kỹ xảo này có tác dụng với tôi hả?"
Cùng lúc đó, hệ thống nhỏ đang theo dõi nhất cử nhất động ở đại sảnh la lên: "Vị minh tinh kia giống y đúc với mẹ cậu ta! Quá là thiếu đạo đức rồi, cố ý chỉnh dung thành như vậy, lỡ như kích thích cậu ta thì sao?"
Trong lòng Cảnh Tây nhảy dựng.
Theo lý thuyết, xuất hiện khả năng như thế này sẽ tạo nên tình huống khó lường dành cho sự phát triển của nhân vật chính, thế giới này sẽ lập tức báo động trước để những địa điểm chống đỡ năng lượng thay đổi, cải thiện.
Thế nhưng bây giờ lại không có động tĩnh gì, có lẽ là do bug quá nhiều, thế giới không đủ năng lượng vận hành nên không báo động được; hoặc có lẽ vì đến bây giờ Phong Bạch Thanh vẫn chưa thể nói chuyện bình thường, thế giới vận dụng năng lượng tạo tình huống để giúp cậu có một cơ hội... Cảnh Tây cũng không rõ nữa.
Cậu có một dự cảm xấu, đứng dậy đi ngay.
Vệ sĩ ngẩn ra: "Cậu đi đâu vậy? Thiếu gia chưa gọi mà."
Cảnh Tây mắt điếc tai ngơ, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Lộ A biết chắc chắn có chuyện, đuổi theo.
Trong đại sảnh, một vị trưởng bối nói: "Mọi người đã kiểm tra ADN, cô ta thực sự là mẹ của cậu."
Phong Bạch Thanh vẫn mỉm cười như cũ.
So sánh với nụ cười tựa gió xuân lúc trước, nụ cười này chỉ có băng lãnh rét căm căm.
"Chà... Vậy thì chúc mừng mẹ tôi đã vực dậy từ cái chết." Cậu vỗ tay, hoàn toàn không hứng thú: "Đối với việc này tôi không quan tâm, sống lại thì sống lại, không cần kể cho tôi nghe chuyện xưa làm gì. Di chúc của tôi vẫn giữ nguyên không đổi. Nếu mẹ đã sống lại thì cứ ở chung với cha nhé, cùng nhau tận hưởng tuổi già hạnh phúc."
Người phụ nữ không nói tiếng nào, đi thẳng đến nắm lấy tay cậu.
Phong Bạch Thanh hất tay bà ta ra, khóe miệng cong lên: "Tôi không còn là đứa con nít khi xưa nữa."
Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: "Mẹ không phải đã dặn con ở trước mặt trưởng bối phải lễ phép sao? Sao vẫn ngồi im đó không đứng dậy? Sao thấy cha mà không chào ông ấy? Mẹ chỉ có thể dựa vào con, chỉ có thể dựa vào con..."
Bà nói chuyện, thần sắc nháy mắt trở nên điên cuồng, so với gương mặt trong ký ức của cậu quả thật không khác nhau chút nào.
Phong Bạch Thanh đứng đối diện bà ta, tim như ngừng đạp, từng đoạn ký ức ngắn ngủi ồ ạt xuất hiện trong đầu.
Khi Cảnh Tây chạy đến đây liền thấy một màn này, máy dò năng lượng bắt đầu phát ánh sáng đỏ, cậu nhanh chóng nhào đến kéo Phong Bạch Thanh ra sau lưng mình, phóng năng lượng ra.
Ngay sau đó, một nguồn năng lượng quen thuộc ầm ầm đâm trở về, so với lần trước còn mạnh mẽ hơn, mặt cậu không khỏi đen lại, chuyển năng lượng còn dư lên trời.
Vài vị trưởng bối nhìn thấy người phụ nữ vừa lên đã động thủ, cả tập thể ngơ ngác đứng nhìn.
Nhưng mà không chờ người khuyên can, con thỏ nhỏ đã kéo Phong Bạch Thanh chạy đi, bọn họ vội vàng nói: "Buông ra, cậu có biết cô ấy là ai không..."
Lời còn chưa dứt, cả nhà hàng bắt đầu rung chuyển.
Một nguồn năng lượng vô hình bắt đầu vọt lên từ dưới đất, "ầm" một tiếng đâm xuyên qua cả ba tần lầu hướng lên trời. Bụi đất, cát đá gào thét ầm ầm thành lốc xoáy.
Mọi người: "..."
Đm tình huống gì vậy!
Cùng lúc đó, đang ở nhà ăn công ty để ăn cơm, đột nhiên Đoạn Trì dừng mọi động tác.
Trợ lý kinh ngạc: "Ngài sao vậy ạ?"
Thần sắc Đoạn Trì ngưng trọng lại, vội vàng nói "Hủy hết lịch trình buổi chiều." rồi chạy thẳng ra ngoài, nhanh chóng gọi điện cho Cảnh Tây hỏi chuyện bên kia.
Cảnh Tây không có thời gian trở lời, xung quanh vang lên những tiếng kinh hô, biết rằng không thể đánh nhau ở chỗ này.
Cậu không quan tâm có bị bại lộ hay không, ném đối phương lên cao rồi đập mạnh vào tường.
Lại túm người, đổi hướng, đập vào tường, hoàn toàn không có thời gian nghỉ, mọi chuyện diễn ra vỏn vẹn trong bốn giây.
Khi Lộ A đến đại sảnh, bọn họ vừa một trước một sau từ trên tường lao ra ngoài.
Bên ngoài là một bờ hồ rộng lớn, Cảnh Tây túm lấy đối phương ném xuống hồ.
"Ầm!"
Một nguồn năng lượng lớn tung ra, mặt hồ nháy mắt sôi trào.
Lộ A tạm thời không giúp đỡ, tính toán xem qua tình huống của Phong Bạch Thanh.
Đúng lúc này, máy dò năng lượng của cậu lại phát ra đến hai điểm đỏ. Cậu rùng mình, mơ hồ nhìn thấy một bóng người di chuyển cực nhanh, không chút nghĩ ngời liền đuổi theo.
Lộ A chắn trước mặt Phong Bạch Thanh, lúc này mới nhìn thấy rõ bóng dáng kia, chính là tiền gia chủ nhà họ Phong.
Thế nhưng người trước mặt lại không có vẻ gì là giống tiền gia chủ ngày
xưa với hai con mắt vô hồn, khuôn mặt vặn vẹo, thực sự là xấu xí đến mức có thể dọa khóc một đứa trẻ.
"Tiền gia chủ" cảm nhận được một nguồn năng lượng lạ vô cùng mạnh mẽ thì đổi mục tiêu muốn nuốt nguồn năng lượng này.
Sau lưng Lộ A là Phong Bạch Thanh, vì vậy chỉ có thể dựa vào biện pháp của Cảnh Tây, cậu gọi vệ sĩ đến giúp đỡ.
Khi vệ sĩ ra đến, cậu dùng năng lượng quét một vòng tất cả, phát hiện không có vấn đề gì, nói: "Cứu người đi."
Nói xong, cậu dùng lực đẩy "tiền gia chủ" vào tường.
Nhà hàng vốn đã hư hại nặng nề, chịu một lực tác động mạnh như vậy lập tức sụp xuống.
Lộ A: "..."
Cậu im lặng nửa giây, thành khẩn hỏi: "Thiếu gia còn sống không?"
Hệ thống kiểm tra trị số sống sót của nhân vật chính: "Còn sống."
Lộ A nghĩ Phong Bạch Thanh dù sao cũng có một nửa huyết thống tộc Thú, hẳn là không sao, vì vậy yên tâm đối phó với "tiền gia chủ".
Tình huống đối lập với bên Cảnh Tây, nguồn năng lượng đỏ này khá yếu, Lộ A có thể xử lý rất dễ dàng.
Cậu nhìn "tiền gia chủ" trợn trắng mắt nằm ngất trên đất, ném người ra bờ hồ rồi thiết lập một tầng phòng hộ quanh hồ.
Thế giới vì bug gây nhiễu nên đã rất yếu, Cảnh Tây khi đánh nhau phải khống chế lại năng lượng của mình để không khiến cho thế giới sụp đổ.
Trận chiến vừa bắt đầu một chút, kết hợp cùng ảnh hưởng của hai lần đối đầu trước, gió bão bắt đầu vận chuyển, rít gào giận dữ, mây đen kéo đến thật nhanh, sấm chớp ầm ầm xé rách bầu trời.
Vệ sĩ và các vị trưởng bối nhà họ Phong chui ra khỏi đất đá đổ vỡ thì nhìn cảnh tượng như tận thế trước mắt, trợn mắt há mồm: "Mẹ ơi..."
Vừa nói xong, mưa ầm ào đổ xuống.
Vài vệ sĩ bị ướt mới hoàn hồn, không thấy thiếu gia đâu, sắc mặt khẽ biến, vội vàng kéo dỡ đất đá xung quanh cứu người.
Ghế dựa của Phong Bạch Thanh đong đưa giữa không trung, bàn lại nghiêng qua một bên, vừa vặn đè xuống chỗ cậu.
Cổ chân cậu đã bị đá đâm phải, đã thương tổn đến xương cốt, thế nhưng cậu lại không thấy đau, trong đầu chỉ nhớ lại những ký ức quá khứ.
Cậu nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình đang khóc, túm chặt vai cậu mà hỏi: "Không phải mẹ dặn con phải xuất hiện trước mặt cha sao? Sao con lại về đây!"
Cậu nghe thấy mình đáp: "Cha không có ở đó."
Người phụ nữ: "Vậy sao con không ở lại đó chờ? Con bị ngu hả!"
Bà khóc rống đến khản giọng: "Con cố gắng lấy lòng ông ấy, ông ấy sẽ thích con, ông ấy cũng sẽ về nhà thôi!"
Cậu im lặng nhìn bà.
Người phụ nữ này đã bị mình chôn vùi vào quên lãng, khi bà còn bình thường đã từng dặn cậu rằng không nên ôm ấp chờ mong điều gì với cha mình, chỉ cần về sau có thể cướp được công ty là được rồi.
Người phụ nữ: "Con bắt buộc phải nhớ kỹ!"
Cậu gật gật đầu.
Nhưng mà nghe lời cũng không thể nhận được sự bình yên, người phụ nữ lại tiếp tục nổi điên vì mọi thứ, có đôi khi cậu nói nhiều hơn một chữ cũng chọc cho mẹ điên lên.
Cậu gắt gao bịt chặt miệng mình, im lặng chịu đựng những cú đánh trên người. Cậu bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, giống hệt như ngày đó, máu đỏ chảy tràn giữa màn đêm.
Suy nghĩ đến đây, cậu nháy mắt hoàn hồn, duỗi tay ra bắt được một cây gậy.
"Biết mẹ sai ở chỗ nào không?" Cậu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng: "Một, bà biết rõ là trước khi lấy cha, ông ta đã yêu đương qua lại với rất nhiều người, vì vậy dù có gả vào thì cũng sẽ chỉ là hữu danh vô thực, không phải người duy nhất của ông ta. Hai, rõ ràng là bà cưới ông ta vì tiền tài và địa vị, nào có phải tình yêu, thế nên đừng có lập đền thờ tình yêu làm gì, ông ta không hề yêu bà, bà cũng không yêu ông ấy, ly hôn cũng là chuyện sớm muộn. Ba, cha đi trên con đường này không thuận lợi, bà muốn về sau tôi giúp bà đoạt lấy công ty, đúng là điểm này không sai, nhưng khi cần nhẫn tâm bà lại không đủ nhẫn tâm, người khác chỉ tính kế bà một chút bà đã loạn cào cào lên, chỉ biết lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, thực sự là làm chuyện gì cũng không ra hồn."
Cậu duỗi người ra, chậm rãi đứng lên, từ một đứa trẻ suy nhược trở về bộ dạng thanh niên khỏe mạnh.
"Suy nghĩ ngây thơ, tự cho mình là thông minh, tố chất tâm lý lại kém đến mức không nỡ nhìn, còn đem hi vọng đặt lên kẻ khác." Cậu dịu dàng giáo dục: "Năng lực không có, dã tâm thì yếu ớt, bà thua cũng không oan uổng chút nào."
Người phụ nữ trước mặt mơ hồ dần, thanh âm ngày càng xa.
Phong Bạch Thanh im lặng một chút, thấp giọng nói: "Mẹ à, đi đi, kiếp sau gả cho người tốt hơn."
Thân ảnh của người phụ nữa tan thành mây khói.
Phong Bạch Thanh đột nhiên mở mắt ra, như thể vừa tỉnh giấc khỏi một giấc mộng dài, lập tức cảm nhận được đau đớn truyền từ cổ chân.
"Thiếu gia!.... Thiếu gia...!"
Vài âm thanh truyền đến bên tai, cậu hơi nghiêng đầu, vừa định đáp lời lại phát hiện thiết bị cảm ứng đã bị rớt mất, mà ở một chỗ chật hẹp thế này không thể di chuyển được, cũng không thể mở điện thoại.
Quên đi, cậu nghĩ.
Dù sao mọi chuyện cũng đã xong rồi.
Cậu quyết đoán từ bỏ, lẳng lặng nằm trong bóng tối, nghe tiếng gọi lúc gần lúc xa, phát hiện chân mình gần như mất cảm giác, không thể tiếp tục chống đỡ thì không hiểu sao trong đầu lại hiện lên gương mặt của đám con thỏ nhỏ.
Có lẽ là phi thuyền mới mua không thể dùng rồi, không thể đi chơi ở chòm sao Cello được.
Có lẽ là quản gia và tiểu trợ lý đang ở nhà chuẩn bị quần áo đi du lịch cho cậu.
Có lẽ là đầu bếp đang nói đêm nay phải làm thịt kho tàu và sữa lắc vị hương thảo, đều là các món cậu thích ăn.
Đúng rồi, có lẽ là còn con thỏ nhỏ miệng quạ đen với một tên kế toán não tàn thích trộm thiết bị cảm ứng không thể ngờ là cậu đang nằm ở đây.
Càng nhiều người hiện lên, càng nhiều việc để nghĩ.
Ngay sau đó, một sức lực đè nén trong ngực cậu, sức mạnh ấy kéo cậu ra khỏi bóng tối, giúp cậu mở miệng nói bằng chính thanh âm của mình: "Tôi ở... đây..."