Kim Quang Dao hôm nay thức dậy muộn hơn bình thường một chút, rửa mặt xong chuẩn bị dùng bữa sáng, không ngờ vừa bưng bát lên ngón tay bỗng co quắp lại, cái bát tuột khỏi lòng bàn tay đập xuống mặt đất vỡ thành mấy mảnh, cháo trắng bắn tung tóe ra đất, bắn cả lên giày và vạt áo của Kim Quang Dao.
Tỳ nữ vội vàng lau vạt áo cho Kim Quang Dao, Kim Quang Dao xua tay, ôn hòa nói: "Không phiền ngươi, để ta đi thay quần áo là được rồi."
Kim Quang Dao thay quần áo và giày bị bẩn xong, Tô Thiệp từ ngoài điện vào, thần sắc nghiêm túc hơn hẳn bình thường, Kim Quang Dao nhận ra đã phát sinh chuyện gì: "Mẫn Thiện, làm sao vậy?"
Tô Thiệp dán bên tai Kim Quang Dao, nhẹ giọng nói: "Liễm Phương Tôn, Âm Hổ Phù lại hiện thế lần nữa."
Kim Quang Dao gõ gõ cằm ý bảo tỳ nữ hầu hạ rời khỏi điện Phương Phỉ, chờ các nàng lui hết mới mở miệng: "Thành Mỹ chế tạo ra rồi? Chẳng phải khi đó đã bảo nó không được làm nữa rồi sao?"
"Đúng là đã sớm ngưng hẳn kế hoạch, thời gian qua Tiết công tử không phải phá sạp hàng của người ta trên đường thì đánh nhau với Ngụy công tử..." Tô Thiệp giải thích: "Chỉ sợ có kẻ khác chế ra Âm Hổ Phù.
Mấy ngày gần đây Bất Tịnh Thế xuất hiện vài vụ án mạng, trấn La Ân cũng thường xuyên có tẩu thi bạo động."
"Từ khi đạt thành hiệp nghị với ta, Ngụy Vô Tiện đã tự tay hủy diệt Âm Hổ Phù cùng những tư liệu quan trọng, sau đó thoái ẩn Loạn Táng Cương, hoàn toàn không quan tâm đến sự vụ Tiên giới, chỉ thủ canh giữ cho Liên Hoa Ổ.
Huống hồ Bất Tịnh Thế hay trấn La Ân đều cách Loạn Táng Cương khá xa, Âm Hổ Phù hiện thế lần nữa có vẻ không phải do hắn làm."
Đốt ngón tay Kim Quang Dao gõ gõ mặt bàn: "Mau chóng điều tra rõ ràng, tuyệt đối không thể để kẻ có ý đồ lấy việc này vu oan giá họa Kim gia." Có kinh nghiệm miếu Quan Âm kiếp trước, Kim Quang Dao biết nếu ngồi không chờ bị người tính kế, thì bất cứ tội lỗi mập mờ vô căn cứ đều có thể tùy ý chụp lên đầu mình.
"Vâng, ta tức khắc đi làm." Tô Thiệp nói xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại xoay người khom lưng chắp tay: "Liễm Phương Tôn, còn có một chuyện."
Kim Quang Dao ngồi vào bàn cầm đũa thong thả ung dung gắp một miếng dưa muối, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Thiệp nói.
Tô Thiệp châm chước một chút: "Liễm Phương Tôn lần trước phân phó ta đến Vân Mộng xử lý Tư Thi Hiên..."
"Việc này chẳng phải Mẫn Thiện đã làm thỏa đáng rồi sao?" Kim Quang Dao bỏ miếng dưa chua vào miệng nhai, vị chua cay xông thẳng vào gốc lưỡi.
"Vâng, chỉ thả chạy một nữ nhân tên Tư Tư." Tô Thiệp nói, giương mắt nhìn Kim Quang Dao: "Sau khi Tư Thi Hiên cháy, oán linh vốn dĩ không thể rời khỏi nơi đó, nhưng hôm trước có người tới báo, oán linh trong Tư Thi Hiên sau một đêm hoàn toàn biến mất."
Kim Quang Dao dừng đũa lại: "Tra được nguyên nhân không? Vừa đúng lúc lần này Âm Hổ Phù hiện thế à?"
Tô Thiệp lắc đầu: "Tạm thời chưa có manh mối.
"
Kim Quang Dao bưng lên nước trà từ đêm trước, uống một ngụm hòa tan vị dưa chua trong miệng: "Nếu có manh mối gì, nhớ báo ngay cho ta." Hắn thật sự không hy vọng hai chuyện có quan hệ gì, bằng không việc Âm Hổ Phù tái hiện thế lần này nhất định là một âm mưu nhằm vào hắn.
Tô Thiệp nhận lời liền rời khỏi điện Phương Phỉ.
Kim Quang Dao nhìn bóng Tô Thiệp rời đi, đột nhiên nhớ tới tình cảnh ở miếu Quan Âm, Tô Thiệp vì bảo vệ hắn mà cuối cùng chết thảm ngay trước mắt hắn.
Ngay sau đó hắn cũng bị Lam Hi Thần và hung thi Nhiếp Minh Quyết bức đến tuyệt cảnh, căn bản không kịp thương tâm.
Kim Quang Dao cười khổ đỡ trán, nghĩ thầm quá khứ đã đi qua, hiện giờ mình lại trở về sửa đổi lịch sử, vậy hắn sẽ dốc hết toàn lực thay đổi kết cục mà trước kia mình không thể vãn hồi, để không còn tiếc nuối.
Tỳ nữ nhanh chóng bưng thêm một bát cháo bách hợp(*) vào, Kim Quang Dao ăn nửa bát xong liền không muốn ăn nữa, bữa sáng cũng chỉ dùng qua loa cho xong.
Ăn cơm một mình luôn không thấy ngon, nhớ tới Kim Lăng đi Vân Mộng Liên Hoa Ổ ở cũng đã hơn ba tháng, định ra ngoài sai người mang ít đồ ăn vặt Lan Lăng đến Liên Hoa Ổ, chân vừa bước qua ngạch