Kim Quang Dao cảm giác toàn thân đều đau đớn, hai lỗ tai như ù đi, lúc lăn xuống bậc thang thật dài hoàn toàn không nghe thấy một âm thanh nào.
Trong đầu chợt lóe lên cánh tay dữ tợn của Nhiếp Minh Quyết bóp gãy cổ hắn trong miếu Quan Âm, còn có gương mặt đầy kinh ngạc của Lam Hi Thần khi bị mình đẩy ra.
Trong hỗn loạn, Kim Quang Dao tưởng như mình gặp ảo giác, lại cảm thấy mình rơi vào một cái ôm ấm áp vững vàng, đau đớn khi lăn xuống bậc thang cũng giảm bớt rất nhiều, dường như không còn tiếp tục ngã xuống bậc thang lạnh lẽo kia nữa.
Bóng đen trước mắt Kim Quang Dao chợt biến mất, đồng thời lại cảm thấy thân thể vừa lạnh vừa đau.
Tiếp theo, một tiếng gọi sốt ruột rơi vào tai hắn.
Thân mình Kim Quang Dao run lên, không thể tin nổi mở to mắt ra, ánh vào mắt là gương mặt đầy lo lắng của Lam Hi Thần.
Thì ra cái mà mình gọi là ảo giác không phải do mình tưởng tượng ra.
Sống mũi Kim Quang Dao tức khắc cay cay, nháy mắt khống chế không được nỗi uất ức trào dâng.
Mũ ô sa của Kim Quang Dao không biết đã lăn đến nơi nào, đầu tóc sau khi lăn xuống sớm đã rối xù hỗn loạn, vết thương cũ trên trán không cẩn thận lại rách ra chảy máu, áo bào kim tinh tuyết lãng nhuốm đầy tro bụi trên bậc thang, bẩn thỉu, Kim Quang Dao nhìn qua chật vật vô cùng.
Lam Hi Thần hận chính mình không nhanh hơn một bước kịp thời ngăn cản hành vi của Nhiếp Minh Quyết.
Trò chuyện với Nhiếp Minh Quyết ở Vân Thâm Bất Tri Xứ xong, y trở về Hàn Thất đả tọa, nhưng càng lúc càng cảm thấy trong lòng bất an, bèn đuổi theo bước chân của Nhiếp Minh Quyết tới Bất Tịnh Thế.
Đến nơi mới biết Nhiếp Minh Quyết để Nhiếp Hoài Tang về Bất Tịnh Thế trước, còn mình thì đến Kim Lân Đài, liền vội vã chạy tới Kim Lân Đài.
Y hộc tốc chạy đến, đúng lúc gặp được Giang Trừng dẫn theo Kim Lăng, Giang Trừng nói cho y, Nhiếp Minh Quyết mới vừa đến Kim Lân Đài không lâu.
Được Kim Quang Dao phân phó trước, môn sinh của Kim Lân Đài đều không ngăn cản Lam Hi Thần ngự kiếm vào, y cho rằng mình đã đuổi tới kịp, lại vẫn trơ mắt nhìn Kim Quang Dao bị Nhiếp Minh Quyết đá xuống Kim Lân Đài, lăn từ bậc thang cao nhất xuống.
Lam Hi Thần không kịp suy nghĩ gì, chỉ lao lên đỡ lấy Kim Quang Dao đang lăn xuống, sốt ruột buột miệng thốt ra: "A Dao!"
"Nhị ca..." Kim Quang Dao cười, nụ cười lại so với khóc còn khó coi hơn: "Sao huynh lại...!tới?" Vẻ mặt xấu xí mà mình không muốn Lam Hi Thần thấy nhất, giờ lại bị Lam Hi Thần thấy mất rồi.
Lam Hi Thần lấy khăn tay tùy thân mang theo ra lau sạch máu và bụi bẩn cho Kim Quang Dao, ôm chặt Kim Quang Dao hơn, lại ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Minh Quyết đang đứng trên bậc thang tức giận thở dốc.
Lam Hi Thần ôm Kim Quang Dao vào ngực, ngự kiếm bay lên Kim Lân Đài, hạ xuống cách Nhiếp Minh Quyết không xa.
"Đại ca, cho dù A Dao thật sự làm việc gì quá mức, cũng không thể đối xử với A Dao như thế." Lam Hi Thần đặt Kim Quang Dao đứng vững mới xoay người nhìn về phía Nhiếp Minh Quyết, che chắn Kim Quang Dao phía sau mình, sắc mặt không thể nói là quá đẹp, lại cũng không mất tôn kính.
"Hi Thần, đệ cũng biết, Tiết Dương vẫn ở lại Kim Lân Đài! Âm Hổ Phù lại xuất hiện đồng nghĩa với chuyện gì xảy ra! Không phải hắn làm thì còn có ai?" Nhiếp Minh Quyết thấy Lam Hi Thần che chở Kim Quang Dao, càng thêm tức giận.
Kim Quang Dao đứng phía sau Lam Hi Thần, vẻ mặt đáng thương lại uất ức: "Đại ca, việc này thật sự không phải ta làm."
Nhiếp Minh Quyết vừa thấy Kim Quang Dao "giảo biện" càng phẫn nộ, giơ Bá Hạ lên muốn chém Kim Quang Dao, Kim Quang Dao theo bản năng bắt lấy góc áo Lam Hi Thần, rụt vai lại.
"Đại ca!" Sóc