Kim Quang Dao cảm thấy mình đang đắm chìm giữa vực sâu, bốn phía chỉ có một màu đen nghịt, lại an tĩnh đến đáng sợ.
Hắn duỗi tay chạm vào, cảm giác như nước.
Hắn muốn lên tiếng gọi, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.
"A Dao." Bỗng nhiên một tiếng gọi mơ hồ vang lên.
Kim Quang Dao cả kinh, chợt thấy nơi xa dần dần xuất hiện tia sáng le lói, chùm sáng càng ngày càng gần, chói lóa khiến Kim Quang Dao theo bản năng híp mắt lại, tiếp theo bản thân đã bị chùm sáng kia nuốt chửng.
Đến tận khi cảm giác chói mắt biến mất, lại nghe thấy có người gọi một tiếng "Mạnh Dao", vội mở mắt ra, nhìn tình cảnh trước mắt, là trong Tư Thi Hiên.
Kim Quang Dao còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì lại đột nhiên bị một roi đánh vào lưng, trực tiếp bò rạp xuống đất, sau lưng nóng rát đau đớn.
"Mạnh Dao! Đừng tưởng bây giờ ngươi có thể lười biếng! Còn không mau đi bưng trà rót nước cho các khách nhân!" Một giọng nữ the thé đâm vào tai Kim Quang Dao, quay đầu nhìn về phía người đánh hắn, đúng là tú bà của Tư Thi Hiên mà hắn hận thấu xương.
Tú bà cầm roi thấy Mạnh Dao còn chưa động, một roi lại quất xuống, đánh thẳng vào cánh tay Mạnh Dao: "Muốn phế tay đúng không! Hay là muốn mẹ ngươi tới dập đầu cho ta thay ngươi hả?"
Kim Quang Dao vừa nghe đến "Mẹ" liền lập tức bò lên, ngoan ngoãn xuống lầu bưng trà rót nước cho khách.
Hắn cảm giác dường như mình về lại thời còn nhỏ, bị khách nhân đùa giỡn mà không thể phản kháng, thường đói bụng còn luôn bị đánh.
"Đáng yêu như vậy mà lại làm tiểu nhị trong tiệm này, chẳng phải đáng tiếc lắm sao." Một công tử giơ tay sờ lên bàn tay đang châm trà cho gã, Kim Quang Dao theo bản năng ném ra lại bị bắt lại, còn lôi tới trên người gã: "Hay là ta nói với tú bà nơi này một tiếng, để ta mang ngươi đi hưởng thụ, cho ta nghe một chút tiếng ngươi xin tha nhé..."
Lúc này Kim Quang Dao vẫn là Mạnh Dao nhỏ yếu vô lực, hắn muốn giãy giụa lại không giãy giụa được.
"Buông ta ra, buông ta ra..." Một giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở truyền vào tai Kim Quang Dao.
Lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được, mình chỉ đang ở trong thể xác Mạnh Dao mà thôi, không thể điều khiển Mạnh Dao, cũng không thể nói ra lời hiện tại mình muốn nói.
"Cái eo này...!Chậc chậc chậc...!Còn có..."
"Một mụ già thối còn ra vẻ thanh cao cái gì, ta khinh!" Một tiếng quát tháo gây mất hứng vang lên, kinh hách toàn bộ Tư Thi Hiên.
Tư Thi Hiên đang náo nhiệt đột nhiên an tĩnh không ít, tiếp theo liền thấy cửa một căn phòng trên lầu bị một nam nhân đá văng ra, túm tóc một nữ nhân lôi từ trên lầu xuống.
Mọi người nhìn nam nhân kia ném nữ nhân ra giữa đại sảnh, lập tức xôn xao lên.
Mạnh Dao nhân lúc lực chú ý của mọi người bị thu hút, cúi đầu cắn tay công tử kia, người nọ đau điếng theo bản năng thả tay ra, hắn liền liều mạng trốn vào trong đám người.
"Cái loại vừa già vừa xấu này, có người chịu mua ngươi đã xem như phúc phận của ngươi rồi, còn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng với ta, ghê tởm!" Nam nhân phun ra một ngụm nước bọt.
"Mẹ!" Mạnh Dao nhận ra nữ nhân bị lôi đi kia chính là mẫu thân Mạnh Thơ của mình, đang muốn xông lên thì bị một người giữ chặt lại không cho qua.
Mạnh Dao giãy giụa, lại phát hiện mình không tránh được, hoảng đến phát khóc, quay ra sau cầu xin Tư Tư đang kéo mình: "Dì Tư Tư, con muốn đi cứu mẹ con, ngài giúp mẹ con đi...." Nhưng mà nữ nhân tên "Tư Tư" chỉ thờ ơ.
Nam nhân lại dùng lời lẽ rất khó nghe nhục mạ Mạnh Thơ một hồi lâu, tú bà thấy nam nhân không còn bốc hỏa mới chạy đến khuyên, ôn tồn dỗ nam nhân tìm vui với nữ nhân khác, mọi người thấy trò hay kết thúc cũng dần dần tan đi.
Mạnh Dao được Tư Tư buông ra lập tức vọt tới cạnh Mạnh Thơ, vừa định đỡ mẫu thân đứng dậy, Mạnh Thơ lại trừng mắt một cái: "Ai cho ngươi ở chỗ này? Mau trở về cho ta!" Mạnh Dao bị mắng lại chỉ có thể im lặng uất ức.
Kim Quang Dao muốn khóc, muốn mắng, muốn thoát khỏi nơi này, muốn nói cho mẫu thân hắn sẽ đưa bà đi, nhưng