Trên đường đến chỗ Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đều trầm mặc không nói, mỗi người một tâm sự.
Kim Quang Dao không dám tùy ý phỏng đoán Lam Hi Thần rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, liệu có phải đã sớm sinh ra...!tình cảm vượt rào với hắn hay không.
Nghĩ đến đủ loại trong hồi ức, Kim Quang Dao quả thật cảm thấy có khi Lam Hi Thần đối xử với mình tốt đến quá mức, liền áp xuống chút nhảy nhót trong lòng này.
Vừa gặp, Ngụy Vô Tiện đã bị hai người bọn họ làm hoảng sợ.
Một người khoác áo của Lam Hi Thần lại y phục lộn xộn, một người thì tâm sự nặng nề trên tay lại đầy máu tươi.
"Hai người...!bị cướp hay là..
vào rừng làm cái gì vậy?"
Kim Quang Dao hững hờ liếc xéo Ngụy Vô Tiện một cái.
Ngụy Vô Tiện không đoán mò nữa, bảo Ôn Ninh đi gọi Ôn Tình tới xử lý vết thương cho Lam Hi Thần.
Kim Quang Dao nhìn Ôn Tình kéo Lam Hi Thần sang một bên băng bó, mới đưa một cái túi khóa linh cho Ngụy Vô Tiện.
"...!Đây là?" Ngụy Vô Tiện không hiểu.
"Một nửa hồn phách, cần tái tạo thân thể, làm hắn sống lại."
"Có thi thể của chủ nhân linh hồn này không?" Ngụy Vô Tiện tiếp nhận túi khóa linh, nhẹ nhàng lắc lắc một chút sau đó dán vào tai nghe nghe.
"Không có." Kim Quang Dao nói dứt khoát.
"Vậy ngươi bảo ta đi đâu tìm thi thể? Chẳng lẽ cho linh hồn này đi đoạt xá?"
"Cho nên phải làm phiền ngươi tìm một cái."
"Phiền toái chính là không có lý do gì mà làm không công!" Ngụy Vô Tiện bất mãn: "Ngươi không thêm phí vất vả cho ta ta không làm."
"Kim gia không thiếu nhất chính là tiền." Kim Quang Dao nói xong liền nhìn về phía Lam Hi Thần đang duỗi tay cho Ôn Tình băng bó vết thương: "Còn nữa, trước đó ngươi gọi ta tới muốn nói cho ta hai việc, một việc là về Âm Hổ Phù, hiện tại xem như ta giao lợi thế này vào tay ngươi.
Một việc khác là chuyện bổ hồn của ta, ngươi nói đi?"
"À à, cái đó à! Ngươi chưa nghe đã chạy, ta còn tưởng ngươi không quan tâm chứ." Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, theo ánh mắt Kim Quang Dao nhìn sang phía Ôn Tình và Lam Hi Thần bên kia: "Ôn Tình cũng đã nói với ngươi rồi đấy, bổ hồn nhanh nhất là bổ long khí."
"Mà ta muốn nói cho Liễm Phương Tôn về phương pháp bổ hồn ổn định lại có hiệu quả cao nhất." Ngụy Vô Tiện dán sát vào tai Kim Quang Dao, lời nói lộ ra ý cười bí hiểm: "Đó chính là song tu..."
"Còn cách nào khác không?" Kim Quang Dao mặt không đổi sắc.
Ngụy Vô Tiện vừa thấy phản ứng của Kim Quang Dao liền biết hắn nhất định không có hứng thú, không khỏi thất vọng: "Cơ hội tốt như vậy, Liễm Phương Tôn có thể cùng Trạch Vu Quân..."
Kim Quang Dao không tự giác siết chặt ngón tay: "Huynh ấy và ta không phải như ngươi nói đâu."
"Huynh ấy tốt với ta chỉ là do thói quen." Kim Quang Dao khép mắt, không muốn người khác nhìn thấy bất thường trong mắt mình.
"Hoặc là thương hại ta mà thôi."
Vết thương của Lam Hi Thần nhanh chóng được xử lý xong, Kim Quang Dao bởi vì quần áo đã bẩn, lại còn là quần áo của nữ tử, liền hỏi mượn Ôn Tình một bộ quần áo để thay.
Ôn Tình dẫn Kim Quang Dao đi, chỉ còn lại Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện ở đây.
"Ngụy công tử, ta có một chuyện thỉnh giáo, không biết Ngụy công tử có sẵn lòng nói chuyện không?" Lam Hi Thần vội vã mở miệng.
"Trạch Vu Quân mời nói."
"Ta muốn...!hỏi một câu về chuyện bổ hồn của A Dao." Lam Hi Thần châm chước mở miệng: "Ta biết hồn phách A Dao vẫn luôn ở trạng thái không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có khả năng...!hồn phi phách tán.
Ta muốn thỉnh giáo Ngụy công tử, có cách nào giúp A Dao bổ hồn không.
Nếu ta có thể dùng hồn phách của chính mình độ cho A Dao..."
"Từ từ, từ từ!" Ngụy Vô Tiện ngây ngốc: "Trạch Vu Quân là nói, lấy hồn phách của chính mình bổ hồn cho Liễm Phương Tôn?"
Lam Hi Thần gật gật đầu, thuật lại lời của Kim Quang Dao với Lam Thừa Yến cho Ngụy Vô Tiện nghe, nghiêm túc nói: "A Dao chỉ còn một nửa hồn phách, như vậy