Sủng Ái Cả Đời

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Anky

Chu Tương Tương chạy ở phía trước, Phó Tranh chân dài, hai ba bước liền bắt kịp cô, cánh tay dài ôm lại, ôm lấy cổ cô. Chu Tương Tương ngẩng đầu, Phó Tranh rủ mắt xuống, cong môi cười, “Chạy cái gì? Tôi có thể ăn cậu sao?”

Ánh mắt Phó Tranh nhìn Chu Tương Tương, một cái chớp mắt cũng không dời, trong mắt đều là trêu chọc vui vẻ.

Phó Tranh lớn lên vô cùng dễ nhìn, Chu Tương Tương nhìn đôi mắt hắn tỏa sáng, trong lòng đột nhiên bối rối loạn lên, phản xạ có điều kiện muốn tránh khỏi tay Phó Tranh, “Cậu buông tôi ra!”

Phó Tranh không buông, trở tay cầm tay cô, ý cười trong mắt càng sâu, thấp giọng nói: “Tôi không buông thì sao?”

Chu Tương Tương bỗng dừng lại, mặt lập tức đỏ lên, dùng sức đẩy hắn, “Cậu đừng nháo nữa!”

Chu Tương Tương vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt nghẹn đến đỏ bừng, Phó Tranh nhìn cười rộ lên, dùng sức xoa đầu cô, “Chu Tương Tương, cậu cứ việc dụ dỗ tôi đi, ngày nào đó tôi nhịn không được, thật sự ăn cậu.”

Tiểu nha đầu này chỉ tức giận thôi cũng đã hấp dẫn người ta như thế.

Trong lòng Chu Tương Tương giật mình, mặt càng đỏ hơn.

Cô nghiêng mặt qua, ấp úng nói: “Cậu… cậu chớ nói nhảm.”

Phó Tranh cười rộ lên, “Không có nói bậy.”

Thật muốn ăn cậu đấy.

Mấy người anh em đi ở phía sau.

Lục Quýnh thấy Phó Tranh ôm nữ thần của hắn, giận dữ cắn răng, “Cuộc đời này của lão tử cũng chưa từng thấy hắn cười đến phóng túng như thế!”



Chu Tương Tương mất thật lớn sức lực cũng không thoát ra khỏi vòng ôm của Phó Tranh, mệt mỏi chịu không được, dứt khoát nhận mệnh.

Trong lòng tức giận nghĩ – – còn nói ở trường học làm bộ như không biết mình? Sao cô lại cảm thấy, hiện tại người này giống như rất sợ người khác không biết rõ hai người bọn họ quen biết nhau.

Loại nhân vật cấp hot boy như Phó Tranh này, đi đến chỗ nào cũng là đối tượng bị chú ý.

Một đường đi đến đây, Chu Tương Tương cảm giác mình cũng sắp thành cái giường, trên đường vô số nữ sinh đem ánh mắt đóng đinh ở trên người cô.

Cái tên này, rõ ràng là đang cố ý chuốc thù oán cho cô mà!

Đi phía trước vài phút, Phó Tranh dẫn Chu Tương Tương đến quán ăn Tống Nhiễm vừa mới ăn cơm.

Vừa mới tiến vào, có nữ sinh đẩy Đường Hân Trúc một cái, hạ thấp giọng nhắc nhở, “A Trúc, Phó Tranh đến.”

Đường Hân Trúc ngẩn ra, quay đầu lại, liền thấy Phó Tranh ôm vai Chu Tương Tương đi tới.

“Phó Tranh – -” Đường Hân Trúc vô thức đứng lên, gọi hắn.

Ánh mắt rơi vào trên người Chu Tương Tương, lại lạnh buốt thấu xương.

Chu Tương Tương nhìn cô ta, nghĩ đến buổi sáng chịu một cái tát kia, vô thức muốn tránh đi.

Phó Tranh ôm cô không buông, lấy một loại tư thế cực kỳ bá đạo, che chở cô.

Ánh mắt hắn bén nhọn liếc Đường Hân Trúc một cái, không nói gì.

Một tay ôm Chu Tương Tương, một tay lười biếng bỏ trong túi quần.

Ánh mắt quét trong quán một vòng, khẽ nhếch cằm, nói với Chu Tương Tương: “Ồn ào quá, ngồi chỗ kia đi.”

Nói xong, trực tiếp đi vòng qua Đường Hân Trúc, ôm Chu Tương Tương đi qua.

Cả người Đường Hân Trúc cứng ngắc ở nơi đó, mặt trắng như tờ giấy.

Lúc Lục Quýnh đi qua bên người cô ta, khe khẽ thở dài.

Phó Tranh chọn cái bàn lớn, có thể ngồi bảy tám người.

Hắn cùng Chu Tương Tương, Lục Quýnh, Lâm Khê, Thẩm Nhất, năm người ngồi, chỗ ngồi ngược lại rất rộng
rãi thoải mái.

Nhưng mà, rõ ràng chỗ ngồi rộng như thế, Phó Tranh lại cứ muốn chen lấn ngồi cùng Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương bị hắn chen lấn cũng sắp dán vào trên vách tường, không thể nhịn được nữa, “Phó Tranh, cậu ngồi xa một chút được không?”

Phó Tranh mặt không chút thay đổi, “Không được!”

Nha đầu này, dám ghét bỏ hắn?

Lâm Khê xùy bật cười, “Chị dâu chị đừng thẹn thùng? Coi chúng tôi như không khí là được.”

Chu Tương Tương trừng to mắt, “Cậu… Cậu đừng gọi loạn…”

Chu Tương Tương xấu hổ mặt nóng lên. Bạn bè của Phó Tranh, đều là những người nào vậy?

Phó Tranh không phản bác, khóe miệng cong lên vẻ tươi cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Chu Tương Tương, tâm tình vô cùng tốt.

Đường Hân Trúc quay đầu lại, thấy Phó Tranh ngồi gần Chu Tương Tương như vậy, trái tim tựa như bị người đâm một đao, đau như thế.

Cô ta gắt gao cắn môi, ánh mắt nhìn Chu Tương Tương, tràn đầy hận ý.

Cô ta và Phó Tranh từ nhỏ đã được đính ước, hắn là vị hôn phu của cô ta, nhưng bây giờ trước mặt cô ta lại ở bên một cô gái khác, chuyện này bảo cô ta để mặt mũi ở nơi nào?

Đường Hân Trúc nắm chặt lòng bàn tay, không thể nhịn được nữa, đi qua, “Phó Tranh, anh ra ngoài một chút, chúng ta nói chuyện.”

Phó Tranh dựa lưng vào trên vách tường, trong tay vuốt một cái bật lửa, nghe vậy, lười biếng nâng mí mắt, thanh âm lười nhác nói: “Tôi với cô rất quen thuộc sao? Tại sao tôi phải cùng cô nói chuyện?”

Hắn hoàn toàn không đem Đường Hân Trúc để vào mắt.

Đường Hân Trúc không nghĩ tới hắn sẽ trả lời mình như vậy, trong lúc nhất thời rất khó xử, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.

Nhưng cô ta vẫn không đi, mắt nhìn Phó Tranh, “Được, anh không ra, vậy chúng ta ở chỗ này nói!”

Hôm nay cô ta nhất định phải nói rõ ràng, Đường Hân Trúc cô là vị hôn thê của Phó Tranh, tất cả mọi người không thể nhúng chàm hắn!

Cô ta nói xong, chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Phó Tranh.

Phó Tranh mặt lạnh liếc cô ta một cái, đột nhiên, chân dài giơ lên, trực tiếp đem cái ghế trước mặt Đường Hân Trúc đá văng ra.

Đường Hân Trúc thiếu chút nữa đã ngồi xuống, nghe thấy một tiếng “Ầm” này vang lên, bị dọa sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, vội vàng đỡ bàn đứng vững lại, “Phó… Phó Tranh, anh có ý gì?”

Đôi mắt Phó Tranh lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta, “Ai cho cô tư cách ngồi ở bên cạnh tôi?”

“Anh…”

“Cút!”

Đường Hân Trúc khóc lóc, xám xịt rời đi.

Bên cạnh, Lục Quýnh nhìn có 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện