Ai bảo lòng dạ đàn bà thâm sâu khó lường, riêng Tình Phong thì thấy lòng dạ của Trình Ảnh Quân còn khó đoán khó dò hơn cả mò kim đáy bể.
Không hiểu sao bản thân mình và anh lại tiến triển tới nước này, cũng không rõ họ đang ở giai đoạn nào và gọi tên là gì.
Cô bước vào căn phòng mà anh đã chuẩn bị cho cô, cách bày trí rất đơn giản và ấm áp, còn có cả một con gấu bông trắng muốt rất to.
Quên mất chuyện mình đang tỏ thái độ với anh, cô vừa thấy gấu bông liền lao đến bên giường, ôm lấy con gấu rồi ngã lăn ra.
Giọng cười của cô ngọt ngào mà giòn tan, khiến người nghe thấy thật vui tai cũng thật dễ chịu.
Quả nhiên là một cô gái còn rất ngây thơ, chỉ cần một chút niềm vui vặt vãnh thì liền quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Anh hắn giọng một cái rồi nói.
"Ngủ đi! Mai tôi đưa em đi học."
"Dạ."
Trình Ảnh Quân vừa đi ra đến cửa, nghe được câu này của Tình Phong thì bất giác quay người lại.
Trong câu nói ấy là nét gì đó rất tinh nghịch của trẻ con, lại ngọt ngào như một viên kẹo ngậm mãi không tan.
Anh hơi nghiêng đầu, muốn nghe lại nó một lần nữa.
Nhưng cô lúc này chẳng thèm chú ý đến anh, chỉ mãi mê chơi trò vật lộn với con gấu bông to lớn kia.
Biết đâu chừng, câu nói ấy cũng là do lúc vui vẻ quá mà thốt lên.
Tối đêm đó.
Vì lạ chỗ nên Tình Phong không tài nào ngủ yên giấc được, cứ nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Lúc này, phía ngoài cửa sổ hình như có tiếng người đang ho, còn ho càng lúc càng dữ dội.
Cô hiếu kì, đặt con gấu bông sang một bên rồi rời khỏi giường đi đến gần cửa sổ.
Bên ngoài không đến nỗi tối, vì dưới sân nhà còn có đèn của hồ bơi và đèn đường ở bên ngoài.
Trong tiếng gió đêm thổi nhẹ, có tiếng ai đó giống như tiếng của A Tài vọng qua từ phòng bên cạnh.
"Nhìn cậu kìa! Hút thuốc lắm vào, bệnh rồi mà vẫn cố."
Cô bước gần đến, hai tay chạm vào thành cửa sổ rồi thò đầu ra ngoài xem, nhìn qua bên trái.
Lúc này, có một người từ trong phòng như muốn lao ra từ cửa sổ, ho lên từng cơn rất dữ dội.
Ho kiểu như này, chẳng khác nào như muốn xé toạc cổ họng ra mà ho.
Tình Phong bàng hoàng, vì người ở căn phòng bên cạnh chính là Trình Ảnh Quân, anh ho nhiều đến nỗi ra máu, phun ra một ngụm xuống những cành cây bên dưới lầu.
Nhưng có vẻ như anh không nhìn thấy cô, sau khi nghe A Tài càm ràm một hồi, còn quay sang cố gằn giọng bảo anh ta.
"Nói ít một chút, để cô ấy ngủ."
A Tài há hốc mồm, lần đầu tiên thấy đại ca của mình biết quan tâm đến người khác.
Nhìn bản thân của anh lúc này, nhếch nhác đến khó coi.
Anh đưa tay lên khoé môi, lau sạch máu ở đó rồi đi đến cái tủ ở cạnh giường, lấy ra một hộp thuốc.
Đứng đó nhăn mặt nhìn Trình Ảnh Quân, A Tài lắc đầu thở dài.
"Bị như vậy thì nên đến bệnh viện, cậu uống thuốc giảm đau thì có ích gì?"
Anh mặc kệ những lời quan tâm vô bổ của anh ta,