"Chuyện này vốn dĩ có liên quan đến tôi, lẽ ra tôi không nên đi cùng anh về đây.
Tôi..."
"Dẹp mẹ hết đi!"
Trình Ảnh Quân không muốn nghe thêm bất kì câu nào nữa, anh tức giận đập mạnh khẩu súng trong tay xuống đất.
Tình Phong giật mình, đến mức bị âm thanh khó nghe ấy làm cho loạng choạng mà lùi lại, nheo mắt.
Anh quay người rồi bỏ đi ra ngoài, lên xe rồi phóng đi mất.
Nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, bấy giờ Tình Phong mới thở phào một cái.
Đối diện với anh cô mạnh miệng là thế, nhưng trong đầu cũng phải đấu tranh tư tưởng lắm mới dám làm như vậy.
Sau khi ổn định lại tinh thần, A Tài đứng ngây ra đó, nhìn cô đang khom người ngồi xuống nhặt khẩu súng lên rồi cất vào trong ngăn tủ.
Anh ta dường như đã hiểu lí do, tại sao Tình Phong trong mắt Trình Ảnh Quân lại đặc biệt hơn rất nhiều so với những cô gái khác.
Có chút ngượng ngùng, anh ta đi đến ho một tiếng làn cô chú ý mà quay lại nhìn.
"Nếu cô có nghe thấy những gì tôi vừa nói, thì tôi xin lỗi."
Tình Phong ngây ra một lúc lâu rồi lại mỉm cười với A Tài.
"Tôi không để bụng đâu.
Anh nói đúng mà!"
Cô nói rồi lại nhìn đồng hồ treo tường, đã là 12 giờ khuya rồi, bây giờ Trình Ảnh Quân ra khỏi nhà thì không biết đến khi nào quay về.
Cả đêm đó không ngủ được, cứ đi ra đi vào nhìn ngoài cửa sổ, Tình Phong dù biết ngày mai mình có bài kiểm tra quan trọng nhưng vẫn đợi anh.
Được một lúc, cô lại thấy mình đúng là lo chuyện bao đồng, vừa rồi ai kia còn chỉa súng về phía cô, lớn giọng với cô mà bây giờ cô lại vì anh thức trắng.
Không thể chịu được, Tình Phong chỉ đành rời khỏi phòng đi xuống lầu pha chút trà để uống, dù có buồn ngủ cũng phải cố gắng mở to mắt ra mà chờ.
Nào ngờ, phòng khách đang sáng đèn, A Tài cũng vừa từ trong phòng đi ra, hình như đang soạn giấy tờ gì đó trong két sắt.
"Có chuyện gì vậy?"
Tình Phong dụi mắt, giả vờ mình đang ngủ thì tỉnh giấc giữa chừng.
A Tài quay lại nhìn cô, thần sắc rất khó coi, giọng điệu gấp gáp.
"Đại ca có chuyện rồi! Tôi đang tìm ít giấy tờ giúp cậu ấy."
Cô nghe mà thấy lùng bùng lỗ tai, chạy thật nhanh qua khỏi những bậc thang rồi đi xuống đứng trước mặt anh ta.
"Nhưng mà chuyện gì chứ?"
"Bệnh viện vừa gọi đến, bảo đại ca bị tai nạn giao thông."
"Cái gì?"
Theo như lời của A Tài nói sau khi nhận được cuộc gọi của bệnh viện, người đưa Trình Ảnh Quân vào cấp cứu là một tài xế xe tải.
Đi ngang qua đoạn đường vắng người, vô tình nhìn thấy chiếc xe hơi đang bốc khói, còn anh thì nằm bất tỉnh bên trong.
Sau khi tìm ra được giấy tờ trong xe và điện thoại, mới liên lạc được với A Tài để đến xem tình hình.
Y tá còn nói, hình như anh đã say, trên người còn nồng nàn mùi rượu.
Hai người tức tốc chạy đến bệnh viện, nhưng khi đến khoa cấp cứu thì lại thấy Trình Ảnh Quân đang ngồi ngoài ghế, trên đầu dán băng gạc, khoé môi thì bầm tím.
Trước mặt anh là hai vị cảnh sát, họ đang làm việc với anh vì vấn đề lái xe trong khi đang say rượu.
Tình Phong như trút được sự hồi hộp trong lòng mà nhìn anh, dù ánh mắt ấy chẳng có chút gì gọi là ấm áp.
Nộp phạt tiền xong, Trình Ảnh Quân không nói với ai câu nào mà loạng choạng đứng dậy đi về trước.
A Tài biết mình cũng có phần