Những âm thanh ồn ào cùng với giọng của Tình Phong làm Trình Ảnh Quân lấy lại được chút ý thức.
Cảnh sát và Trọng Nghĩa cũng đã thương lượng với nhau, đợi sau khi anh ổn sẽ tiếp tục đến đây để lấy lời khai, y tá và bác sĩ cũng đã bắt đầu chạy đến để đưa anh vào phòng cấp cứu.
Một bàn tay bất ngờ chạm vào tay cô, làm cô giật mình mà cúi đầu nhìn xuống.
Sắc mặt anh không khá hơn được tí nào, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn đang rất đau.
Tình Phong cố gắng để anh thấy rằng mình mạnh mẽ, mình không khóc.
Nhưng đôi mắt này của cô lại không thể nói dối, lí trí và trái tim của cô lại càng không.
Cô đưa bàn tay còn lại giữ chặt lấy tay của Trình Ảnh Quân, giọng run run không tự chủ được.
"Không sao đâu! Không sao đâu!"
Hình như anh muốn nói gì đó, vậy nên cô đã khom người xuống thấp hơn một chút để nghe.
Giọng anh bây giờ khàn đặc, cứ như cổ họng bị máu trào ra làm cho không thông được.
"Anh...!muốn nói là, Anh..."
Tình Phong nghe được những câu từ yếu ớt này, lại không chịu được mà muốn khóc.
Khoảnh khắc bác sĩ và y tá chạy đến, chạm tay vào giường bệnh để đẩy anh vào phòng cấp cứu.
Anh giữ lấy tay cô, dùng ngón tay mình viết vào lòng bàn tay cô câu gì đó.
Cửa phòng cấp cứu khép lại, Tình Phong đứng ngây người, đưa bàn tay đang run lên rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Cô mệt rồi.
Cô không gồng mình được nữa.
Bây giờ cô mạnh mẽ thì để ai xem chứ?
Từ từ ngồi gục xuống đất, cô bật khóc, khóc như mưa bất.
Nhớ lại lúc Trình Ảnh Quân được đưa vào phòng cấp cứu, câu mà anh viết trên lòng bàn tay của cô, chỉ vọn vẹn bấy nhiêu đó, nhưng lại khiến cô day dứt mãi không thôi.
"Anh yêu em."
Cô hiểu rồi, cuối cùng cô cũng đã hiểu thứ cảm xúc dữ dội như sóng đánh vào bờ ấy, khi cô nghe thấy tiếng súng vang trời, nghe thấy có người gọi tên của anh.
Cô đã nhận ra, thức cảm xúc đó chính là đau lòng, một khi đau lòng thì nhất định sẽ khóc, dù bản thân có là người giỏi chịu đựng thì cô cũng đã thua.
Cô thua trước cảm xúc của mình, thua trước lí trí của mình, nghĩ rằng mình và anh sẽ chỉ mãi dừng lại ở mối quan hệ mập mờ này.
Cho đến khi anh chạm vào gò má của cô, chạm vào tóc cô, hôn lên trán cô, những cử chỉ dịu dàng ấy như khiến cô thức tỉnh.
Thì ra đây gọi là tình yêu.
Trình Ảnh Quân thừa nhận mình đã yêu cô, thứ tình yêu mà anh nghĩ rằng trái tim cằn cỗi này sẽ mãi mãi không thể có được.
Nhưng khi nhìn thấy cô cười, thấy cô khóc, thấy cô tinh nghịch, sỏi đá trong lòng anh đã thật sự nở hoa.
Tình Phong khóc nghẹn, không thể ngờ ngày mà mình biết được người đàn ông ấy yêu mình, lại là ngày mình đứng ở bên ngoài nhìn anh đi vào phòng cấp cứu.
Trọng Nghĩa có từng nghe A Tài nói về cô, rằng cô là một cô gái rất đặc biệt trong lòng của anh, rất ngang ngược lại rất mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ, anh ta lại đang nhìn thấy cô khóc thành ra thế này, ngồi bệt dưới nền gạch hoa lạnh lẽo cùng với đôi chân trần, mặc chiếc váy hoa mà Trình Ảnh Quân đã mua.
Trọng Nghĩa bước đến, từ từ dìu Tình Phong đi qua ghế ngồi, thở dài an ủi cô.
"Ông chủ không sao đâu! Cô đừng lo lắng quá!"
Cô nhìn anh ta, nói với vẻ uất ức và trách mắng.
"Còn nói không sao được à? Anh nghĩ da thịt con người ta làm bằng sắt đá sao? Bị bắn như vậy sẽ không thấy đau à? Rốt cuộc thì công việc của các anh có gì tốt đẹp mà phải bán cả tính mạng mình như thế?"
Anh ta im lặng không nói câu nào, vì nhận ra rằng những gì cô nói là đúng.
Từ khi đi theo Trình Ảnh Quân, anh ta chưa từng nhìn thấy anh