Hôm sau.
Vốn dĩ chuyện Tình Phong cố tình đẩy Lâm Vy Vy xuống nước vẫn chưa hề lắng xuống.
Sau khi cô ta được cứu lên, mang theo bộ dạng ướt như chuột lột mách với Lâm phu nhân, nói rằng cô cố tình chơi xấu cô ta, hại cô ta thê thảm như bây giờ.
Bà ấy ngoài mặt bảo rằng cô không phải người như vậy, nhưng trong lòng quả thực đã châm cho mình một ngọn lửa.
Đường đường là cành vàng lá ngọc của Lâm gia, con gái cưng của mình làm sao có thể để thua cô được.
Biết hôm nay Trình Ảnh Quân ở nhà, bà ta mạo muội đến đây một chuyến để gặp mặt.
Anh đối với chồng bà ta cũng là chỗ thâm tình, không thể vì chuyện của Tình Phong và Lâm Vy Vy mà làm mất hoà khí.
Mặc một chiếc áo sơ mi xám, chỉ xắn tay áo lên một cách tạm bợ, ấy vậy mà dáng vẻ cao lớn của anh cũng thật thu hút người nhìn.
Anh rót đầy ly trà rồi chậm rãi ngồi xuống, đẩy nó về phía Lâm phu nhân, cong môi cười.
"Mời dùng trà."
Bà ta vui vẻ nhận lấy rồi nhấp một ngụm.
"Không biết Lâm phu nhân tìm đến tận đây, là có chuyện gì quan trọng muốn nói?"
Lâm phu nhân đặt ly trà xuống bàn, nét mặt ngập ngừng ra vẻ khó mở lời.
Từ lúc đi đến đây, bà ta đã chú ý đến tấm ảnh lớn được treo ở phòng khách nhà Trình Ảnh Quân, là ảnh chụp của anh và Tình Phong.
Bức ảnh này được hai người chụp vào năm trước khi còn ở Việt Nam, cũng là lúc vừa mới đi xăm trên của nhau xong.
Trong ảnh chỉ đơn giản là anh và cô đứng cạnh nhau, cô khoát tay anh cùng nhìn về ống kính, nhưng đó chính là tấm mà anh thích nhất.
Sau khi chọn qua chọn lại, anh đã quyết định chọn nó và cho người làm với khổ ảnh thật lớn, đúc khung ảnh bằng vàng rồi treo ngay phòng khách.
Tới bây giờ, Lâm phu nhân cũng không nhìn ra được Thiên Tình Phong có điểm gì đặc biệt mà lại khiến anh mê mẩn đến vậy.
Người ta nói, năm cô vừa tròn 20 tuổi, khi ấy vẫn còn là sinh viên Đại học, Trình Ảnh Quân đã ngày ngày đứng trước cổng trường để đợi cô.
Cứ ngỡ đó chỉ là rung động nhất thời, vì một người đàn ông phong lưu như anh thi thoảng cũng nên đổi chút khẩu vị cho mới mẻ.
Nhưng nào ngờ, khi anh đưa ra quyết định đón Tình Phong về Trình gia, cả giới hắc bạch đều phải ngỡ ngàng.
Im lặng một lúc lâu, Lâm phu nhân mới lên tiếng.
"Chuyện là...!Con gái của tôi Vy Vy, nó bảo rằng hôm qua khi đang cùng cô Thiên đi dạo ngoài boong tàu thì bị cô ấy đẩy ngã xuống nước suýt chết đuối rồi."
"Cho nên tôi muốn đến đây, để làm rõ một chút thôi!"
Bà ta nói xong thì nheo mắt cười, nhưng nụ cười ấy rõ ràng không có chút gì gọi là thiện chí.
Trình Ảnh Quân gật đầu, xem như cũng hiểu được phần nào sự việc.
Trong lòng có chút buồn cười, vì ban đầu chỉ nghĩ rằng Tình Phong và Lâm Vy Vy cãi nhau, sau đó xô xát, cô mới vô tình đẩy cô ta ngã xuống nước.
Nhưng sau khi nghe Lâm phu nhân nói xong, anh mới biết thì ra là cô bé nhà mình gây chuyện với con người ta.
Trước câu nói xem như bằng chứng buộc tội sự ngang ngược của Tình Phong, anh vẫn rất bình tĩnh mà uống trà.
"Ý của Lâm phu nhân, là con bé nhà tôi gây chuyện với con gái bà?"
Con bé nhà tôi? Cách gọi thân