Vừa nghe lời này, người phục hồi tinh thần lại trước hết là Diệp Tiêu.
Cô xoay mặt qua, ánh mắt mê ly nhìn Mạc Thiên Hằng, thậm chí còn mang theo vài phần men say, nơi nào còn nhớ rõ cái gì lúc trước ước định cùng Mạc Thiên Hằng, dùng chiếc đũa quyệt quyệt miệng nhỏ,
-“Hì hì, ông xã......!anh đã đến à......”
Giọng nói mềm yếu nhu nhược vừa phát ra, bốn phía chính là một mảnh kinh ngạc.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, ánh mắt tối tăm, cô gái nhỏ này, uống rượu say cái gì đều không biết, trong ngày thường ở nhà khiến cho cô kêu chính mình một tiếng ‘ông xã’, cô chết đều không bỏ xuống được mặt mũi, hiện tại khen ngược, trước mặt nhiều người như vậy, thế nhưng cô mở miệng.
Phải nói, nha đầu này uống say thì rất đáng yêu.
Người trước mặt môi mỏng nửa mím, vươn tay nhỏ bé đã bắt lấy tay Mạc Thiên Hằng.
-“Tôn tiên sinh tựa hồ đối với người của Nhuệ Vũ tôi có cái nhìn?”
Diệp Tiêu đều đã mở miệng kêu ông xã, Mạc Thiên Hằng che chở cô tự nhiên cũng là đúng lý hợp tình, thế nhưng mọi người thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Tiêu dĩ nhiên là người của Mạc Thiên Hằng.
-“Không......!Không dám!” Tôn Càn chần chờ mở miệng.
Ánh mắt tối tăm, con ngươi tối đen giống như hắc diệu thạch, lại che giấu một tầng sa mỏng.
-“Ông xã......”
Mạc Thiên Hằng còn chưa nói xong, cô đã không an phận nắm cánh tay anh, ánh mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.
Mạc Thiên Hằng nao nao, bộ dáng Diệp Tiêu như vậy, luôn khiến cho người khác có loại cảm giác khó có thể tự khống chế.
-“Đừng ầm ĩ!”
Tay lạnh băng của anh nhẹ nhàng mà chỉ lên trán cô, mang theo vài phần sủng nịch.
Mọi người đều biết, Mạc Thiên Hằng trong ngày thường không thích tiếp xúc với phụ nữ, vậy mà lúc này Diệp Tiêu cầm tay anh, thế nhưng anh không có buông tay cũng đã thuyết minh hết thảy.
Mạc Thiên Hằng nâng đầu, ánh mắt tối đen không rõ dừng ở trên mặt mấy người trước mặt,
-“Một khi đã như vậy, tôn tiên sinh không ngại tới giải thích cho tôi biết đây là có chuyện gì?”
Giọng anh lạnh lùng, dư quang khóe mắt đã đảo qua bình rượu bày biện bên cạnh.
Rượu đều đã uống đến chai không, anh vừa tiến vào cũng đã phát hiện.
-“Tôi......!Chúng tôi chính là cao hứng......!Cao hứng......”
Tôn Càn trái lại tự nói xong, lại tận lực tránh né ánh mắt Mạc Thiên Hằng, hàn ý kia làm cho người ta nhìn mà sợ, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, một tay ôm vai Diệp Tiêu, sợ cô ngã xuống, sau đó, chậm rãi nói,
-“À? Thật không?”
Lần này, không đợi Tôn Càn nói chuyện, Diệp Tiêu đã mở miệng, cô nâng mắt lên, chu môi đỏ mọng, ấp úng,
-“Không phải, đương nhiên không phải......”
Tôn Càn xem như nghe ra, Diệp Tiêu này nơi nào là say rượu, căn bản chính là đang tìm Mạc Thiên Hằng cáo trạng.
Anh là ai vậy? Toàn bộ thành phố S đều biết đến anh là đế thiếu thân phận tôn quý ở thành phố S.
Lúc này, tại đây anh thay Diệp Tiêu trút giận, Tôn Càn chính là có ý tưởng gì, cũng nên xem người.
-“Ô… ô… ông xã, hắn bức em uống rượu......”
Giọng nói mềm yếu nhu nhược của cô tiếp tục vang lên, khuôn mặt Tôn Càn đều lạnh xuống, trong lòng biết, tự bản thân thật sự sẽ không hay ho.
Cô vừa nói, còn vừa ợ lên no nê, túm áo Mạc Thiên Hằng không chịu buông tay.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, không chút nào ghét bỏ nhìn cô hỏi,
-“Khó chịu à?”
Anh không nhanh không chậm nói, ánh mắt rõ ràng mang theo yêu thương, người ngồi ở đây không nhiều lắm, Coco cùng Trần Duyệt là một trong số đó, trừ hai người đó ra cũng chỉ có Diệp Tiêu cùng Tôn Càn, hiển nhiên chính là Hồng Môn Yến.
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, là anh sơ sót, thế nhưng thời điểm Diệp Tiêu đi không có lo lắng đến này đó.
-“Khó chịu......!Ô……”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, tựa vào bụng kiên cố của anh.
Mạc Thiên Hằng như trước đứng ở tại chỗ, liếc nhìn Tôn Càn,
-“Ừ? Nhịn một chút, chúng ta về nhà!”
Anh vừa nói, vừa trở tay bắt lấy tay nhỏ bé của Diệp Tiêu.
-“Đừng......!Mạc tiên sinh, chúng tôi không biết......!không biết Diệp tiểu thư chính là phu nhân của ngài!”
Tôn Càn nước mắt đều sắp rơi ra, Mạc Thiên Hằng vừa đứng ở nơi này, toàn bộ khách sạn đều là vẻ vang cho kẻ hèn này, Tôn Càn hắn nơi nào còn có tư cách nói chuyện?
-“Không biết à?”
Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà liếc hắn một cái, sau đó, nhẹ như mây gió nói,
-“Nếu tôi nhớ không lầm thì, trước khi Diệp Tiêu đi đoàn phim đã đưa tin, ngươi hẳn là biết cô là người của Nhuệ Vũ chứ?”
Anh không nhanh không chậm nói xong.
Tôn Càn cái này, gật