Lên lầu, liền có cô gái mặc nữ sinh chính thức gọi Diệp Tiêu lại.
-“Diệp tiểu thư à? Chị khỏe không, em là nữ trợ lý coco, Trình giám đã chờ chị hồi lâu, nói chị đi qua để tuyển người đại diện!”
Cô vừa nói, vừa cười cười.
Diệp Tiêu híp mắt, hơi hơi vuốt cằm, đi theo cước bộ của cô vào văn phòng.
-“Diệp Tiêu? Đến tuyển người đại diện của cô đi!”
Trình Tuyết đối Diệp Tiêu này ấn tượng quá sâu, không đơn giản là vì trước sau như một dựa vào thực lực Mạc Thiên Hằng đang âm thầm nói chuyện giúp cô, còn bởi vì cô đã diễn trước đó.
Khảo đề ‘Chờ đợi’, nói dễ dàng thực dễ dàng, nói không thể chối từ rất khó, bởi vì không có ý nghĩa thực chất gì, thế nhưng Diệp Tiêu lại bình tĩnh biểu hiện nó rất hoàn hảo.
-“Này! ! ” Diệp Tiêu nheo mắt, nhìn hai người trước mặt, kỳ thật trước thời điểm phỏng vấn, cô đã từng gặp mặt hai người đại diện này một lần.
-“Hai người bọn họ đều đối với cô cảm thấy thực hứng thú, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng phương án bất đồng, cô có thể lựa chọn một chút rồi lại quyết định!”
Trình tuyết như trước là một bộ mặt không biểu cảm.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi, ngồi xuống cầm hai phần văn kiện cẩn thận xem.
Diệp Tiêu nhớ rất rõ ràng, kiếp trước chính mình chính là bị hại tại trong tay người đại diện, khi đó người đại diện của cô là bạn học thời đại học của mình -- Dương Vi.
Đúng vậy, Dương Vi cũng không giống như ở mặt ngoài nhìn qua người vô hại như vậy, hiện tại ngẫm lại, lúc trước vì chính bản thân thượng vị, Dương Vi không ít thương tổn Diệp Tiêu.
Lại sau đó, Diệp Tiêu gả cho Tôn Hạo, theo bạn bè nơi đó nghe nói, Dương Vi gả cho C.
E.
O cảnh thị Cảnh Nam Kiêu.
Hai vị đại diện đang ngồi, có thể nói là người đại diện số một số hai trong vòng giải trí, một người tên là Lục Hoa, trên tay diễn viên một đường nổi tiếng không dưới mười người, mà một vị khác, cũng không kém cỏi chút nào, Trương Phàm trong tay anh thậm chí còn có một diễn viên đã đạt được giải thưởng nghệ nhân Kim Ưng thế giới.
Những chuyện này vốn đều hẳn là tình huống bên trong Nhuệ Vũ, thế nhưng, Diệp Tiêu sống lâu một kiếp, mấy tin tức này vẫn là biết một ít.
Tiếp hai phần văn kiện vào trong tay, Diệp Tiêu nhưng là không nóng nảy xem, mà là không nhanh không chậm đã mở miệng, nói:
-“Tôi tin tưởng hai vị đều là người đại diện cao cấp nhất! Có thể coi trọng Diệp Tiêu, cũng là vinh hạnh của Diệp Tiêu, huống hồ, dùng người chớ nghi ngờ, nghi ngờ thì chớ dùng đạo lý này Diệp Tiêu cũng biết, cho nên văn kiện tôi sẽ không nhìn, chỉ hỏi hai vị một vấn đề!”
Cô cười cười, đưa văn kiện cho coco.
-“Cái gì?” Hai người đồng thời nhíu mày, ngoài dự đoán trước, cô gái này thực sự khôn khéo, cô không làm lựa chọn, không thể nghi ngờ là không nghĩ phủ định năng lực đại diện một người.
-“Nếu, sau khi tôi thành danh, truyền ra những sự kiện bất nhã, hai vị lại như thế nào ứng đối?”
Cô không phải đang phòng ngừa chu đáo, mà là năm đó sau khi ảnh chụp của chính mình cùng Tôn Hạo bị lộ ra, lập tức đưa tới oanh động, mà Dương Vi lại thờ ơ, tùy ý sự tình phát triển.
Lục Hoa cùng Trương Phàm đều không có đoán trước được cô sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, hai mặt nhìn nhau nhìn đối phương.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà chúm chím môi đỏ mọng, động tác tao nhã như trước không giảm.
-“Mượn cơ hội