Diệp Tiêu nhếch môi, lộ ra một chút cười khinh miệt.
-“Cô ta đã có lá gan làm như vậy, sẽ có dũng khí gánh vác hậu quả!”
Lời của cô âm thanh thực nhẹ.
Ánh mặt trời từ bên ngoài tà tà chiếu vào, ấm dạt dào.
Tia sáng xuyên qua cửa sổ, Diệp Tiêu tinh tường nhìn khuôn mặt tuấn tú trên dung nhan anh tuấn của Mạc Thiên Hằng, đúng lúc này, anh lại quay sang.
-“Còn có, một trợ lý khác của em, rất nhanh sẽ điện tới!”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu của anh theo gió thổi vào lỗ tai cô, môi đỏ mọng của Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím lại.
-“Một trợ lý khác?” Diệp Tiêu nhíu mày.
-“Cô ta sẽ phối hợp với coco phụ trách hết thảy vấn đề của em!”
Mạc Thiên Hằng giọng nói như trước trầm thấp hùng hậu, con ngươi đen như tinh quang sáng ngời, Diệp Tiêu xa xa nhìn anh có chút thất thần.
Xe rất nhanh liền chạy đến đoàn phim.
Sắp đến gần, Diệp Tiêu đã mở miệng trước, nói:
-“Em nên xuống xe ở đây đi!”
Diệp Tiêu thật sự là không hy vọng chính mình đi cùng Mạc Thiên Hằng bị người nhìn thấy, nhưng Mạc Thiên Hằng lại vươn tay nhẹ nhàng mà nhu nhu tóc đen dài của cô, nói:
-“Không có việc gì, chạy đến cửa đoàn phim!”
Diệp Tiêu lại lần nữa muốn mở miệng cự tuyệt, phía trước lái xe lại cố ý đạp mạnh chân ga.
Ngày gần đây Ảnh thị so với ngày xưa, càng thêm kỳ quái, nếu như trước kia, hẳn là thực náo nhiệt mới đúng, nhưng là, hôm nay lại dị thường trống rỗng, để cho Diệp Tiêu có loại bất an nói không nên lời.
-“Giờ phút này mọi người đều đang xem kịch vui đấy, ai sẽ chú ý em?”
Mạc Thiên Hằng cười cười, thời điểm xe vững vàng từ từ dừng lại, liền nhìn thấy có một đám người cách đó không xa, vây cửa lớn của Ảnh thị chật như nêm cối.
Diệp Tiêu theo bản năng nhíu nhíu mày, không rõ chân tướng nhìn Mạc Thiên Hằng.
-“Đi thôi, anh ở trên xe chờ em!”
Anh mím môi cười.
Diệp Tiêu nao nao, không rõ chân tướng nhìn nam nhân trước mặt, anh theo như lời chờ mình à?
Chẳng lẽ anh ta hôm nay không cần đi làm sao? Thế nhưng, anh một người cao quý như vậy cho xe đậu ở nơi này, có phải hay không có chút không ổn? Cứ việc nghĩ như vậy, nhưng Diệp Tiêu