Diệp Mặc thấy trong mắt Diệp Tiêu rất kiên định còn có một tia tàn nhẫn, trong lòng không hiểu sao liền phát lạnh, chị như vậy thật đúng là làm cho hắn cảm thấy có điểm xa lạ cùng run sợ.
Tuy rằng Mạc Thiên Hằng là nhân tuyển anh rể có một không hai, nhưng nếu Diệp Tiêu chỉ là vì bảo hộ bọn họ mới làm ra quyết định đó, như vậy hắn người làm em trai này tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mày Diệp Mặc càng nhăn càng sâu, lập tức nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Tiêu, mở miệng nói:
-“Chị, em không hy vọng chị vì em cùng ba làm hy sinh gì, huống chi hôn nhân là chung thân đại sự của chị!”
Nghe xong lời này, Mạc Thiên Hằng đứng ở một bên cũng nhíu mày.
Nguyên bản Diệp Tiêu đang lạnh mặt lại đột nhiên cười khẽ một tiếng, âm lãnh trong mắt cũng tan đi hơn phân nửa,
-“Đồ ngốc, Mạc Thiên Hằng là bạch mã vương tử trong bao nhiêu người ở S thị, nếu chị không đồng ý, làm sao có thể đề xuất kết hôn đây?”
Diệp Mặc nghe xong lời này, hơi hơi chợt ngẩn ra, anh cơ hồ cảm thấy chính mình càng ngày càng nhìn không thấu Diệp Tiêu.
Nhưng mà, Mạc Thiên Hằng nghe lời này, đã có vài phần tự giễu, anh biết, Diệp Tiêu gả cho anh, không có khả năng giống những nữ nhân khác, cái gì bạch mã vương tử, đơn giản đều là lí do thoái thác lừa gạt Diệp Mặc.
Trong lúc đó không khí trong phòng nhất thời tĩnh lặng.
-“Em không đang đùa, em là nói thật.
Mạc Thiên Hằng, chúng ta kết hôn đi!”
Sau một lúc lâu, Diệp Tiêu quay đầu nhìn về phía Mạc Thiên Hằng, thong thả mà nghiêm cẩn đánh vỡ yên lặng vốn có trong phòng.
Mạc Thiên Hằng nhìn tiểu nữ nhân trước mắt này, cả trái tim lại giống như đá chìm đáy biển.
Trong bệnh viện với vách tường tái nhợt cùng ngọn đèn khiến cho cả người cô đều tiều tụy không thôi, tâm anh cũng bị cô tác động.
Nhưng cố tình chính là như vậy, giờ này khắc này, bên trong đôi mắt Diệp Tiêu lại mang theo hào quang kiên định nhiếp tâm hồn người.
Sau một lúc ngắn ngủi trầm tư, mày Mạc Thiên Hằng đột nhiên liền giãn ra.
-“Được, chúng ta kết hôn!” Thanh âm của anh trầm thấp trước sau như một.
Mạc Thiên Hằng không quản Diệp Tiêu là vì cái gì kết hôn với anh, anh có tin tưởng sẽ làm cho cô cam tâm tình nguyện trở thành vợ của anh xứng đáng với cái tên của nó, anh sẽ dư sức làm cho tâm của cô ở trên cái thế giới này hướng tới hạnh phúc.
Diệp Tiêu nhìn hai mắt tối đen thâm thúy giống như hắc diệu thạch bàn của Mạc Thiên Hằng, trong lòng ấm áp, nhưng hiện tại cô cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể hướng anh gật đầu đưa tới một ánh mắt cảm kích.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị người đẩy ra.
-“Các vị không cần đều ở trong này, lưu một người ở lại trong này là được rồi, người khác đều trở về đi, bệnh nhân cần yên tĩnh, ở trong này nhiều người như vậy cũng không giúp được việc gì.”
Cô y tá tiến vào kiểm tra phòng, cô nhìn nhìn bình truyền dịch cho Trần Hải, đè thấp thanh âm thúc giục.
Cô ta nói không phải không có lý, ánh mắt Diệp Tiêu mờ mờ, mở miệng nói:
-“Diệp Mặc, em đã mệt mỏi một ngày, trở về nghỉ ngơi đi, ba bên này đã có chị.”
Diệp Mặc lắc lắc đầu, hi hi ha ha, nói:
-“Thế nào, có thể cho phép chị ở trong này biểu hiện hiếu tâm, lại không cho phép em người con trai này cũng biểu hiện.”
Diệp Tiêu bị bộ dáng ngoáo ộp của Diệp Mặc làm cho dở khóc dở cười, đang muốn lại mở miệng khuyên hắn trở về, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mạc Thiên Hằng,
-“Thời điểm không còn sớm, anh sẽ tìm người tới đây chăm sóc, Diệp Mặc hôm nay bị kinh hách, Tiêu nhi ngày mai em còn phải đi quay phim, đều đi về trước nghỉ ngơi đi!”
Diệp Tiêu nguyên bản còn muốn cự tuyệt, nhưng là quay đầu nhìn thấy ánh mắt không được xía vào của Mạc Thiên Hằng, đành phải nuốt trở vào lời nói đã đến bên miệng.
Cô đích xác có chút mệt mỏi, nhưng lại không yên lòng, Mạc Thiên Hằng nhìn thấu tâm tư của cô, nhẹ nhàng mà nhu nhu tóc đen dài của cô, nói:
-“Tốt rồi, không có việc gì, tin tưởng anh!”
Giọng nói của anh mang theo một cỗ ma lực nói không nên lời, làm cho Diệp Tiêu nói không nên lời an tâm, cô hơi hơi gật đầu, xem như đáp ứng đề nghị của Mạc Thiên Hằng.
Ba người một trước một sau đi ra bệnh viện, Diệp Mặc mới nhớ tới cái gì, nói:
-“Chị, hiện tại trong nhà loạn thất bát tao, hiện tại trở về thu thập cũng không còn kịp rồi, hơn nữa chủ nhà nói không đồng ý sẽ cho chúng ta thuê nữa!”
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, quay sang.
Chủ nhà không đồng ý cho bọn họ thuê phòng ở cũng có tình lý bên trong, vài năm nay, chủ nhà đối bọn họ chiếu cố không ít, nay phát sinh chuyện như vậy, phòng ở bị người đập phá, người ta tự nhiên sẽ không cao hứng.
-“Đi khách sạn ở một đêm đi?”
Diệp Tiêu nhu nhu huyệt thái dương, hiện ra vài phần mỏi mệt.
Mạc Thiên Hằng khom người đi tới, kéo ra cửa xe cho cô, nói:
-“Không thể được, đi tới chỗ của anh ở đi, dù sao về sau em cũng là người của đại chúng, cùng Diệp Mặc ra vào khách sạn bị người ta thấy được thì không tốt, huống hồ, nơi này cách biệt thự của anh không xa, từ bên ngoài quẹo qua liền đến!”
Mạc Thiên Hằng không có cho cô đường sống để từ chối, Diệp Tiêu cũng không nghĩ cự tuyệt, dù sao, bọn họ đã muốn kết hôn, dè dặt như vậy nói trắng ra chính là già mồm cãi láo.
-“Được!”
Cô nói ra một chữ, khom người