Trong một đêm, cái phòng ngủ kia thế nhưng đã được bố trí thành phong cách màu tím nhạt ấm áp.
Trong phòng, một mùi hương cỏ huân y tự nhiên xông vào mũi, làm cho người ta an tâm nói không nên lời.
-“Thích không?”
Mạc Thiên Hằng nghiêng mặt, ánh mắt nhìn cô nhiều thêm vài phần ý cười.
Diệp Tiêu mím môi đỏ mọng, yên lặng nhìn đôi mắt giống như viên đá đen thần kỳ của anh, cô muốn từ trong ánh mắt anh bắt giữ một chút ít tình cảm, nhưng là không có.
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng giờ khắc này liền ôn nhuận như ngọc.
-“Mạc Thiên Hằng......”
Cô nín ở trong cổ họng, yên lặng nhìn nam nhân trước mặt, lập tức, không được tự nhiên mím môi đỏ mọng,
-“Em muốn nói với anh......”
Cô dừng một chút, trong lúc nhất thời, lại không biết hẳn là nên nói từ đâu.
-“Ừ?” Mạc Thiên Hằng híp mắt lại.
Diệp Tiêu cắn chặt răng, nghĩ nghĩ, giải thích,
-“Chuyện Lục Oánh này, em không biết trước đó anh đã đáp ứng hợp tác, hơn nữa, mặc kệ anh tin hay không tin, theo em hiểu biết, Lục Oánh là người của Cảnh thị!”
Cô từng chữ từng chữ nói xong, biết rõ, loại sự tình không có chứng cớ này, khả năng Mạc Thiên Hằng sẽ tin tưởng cô tính ra cơ hội rất nhỏ, nhưng cô vẫn phải nói.
Mạc Thiên Hằng nghe lời của cô, hếch mày lên, nói:
-“Được rồi, em là vợ anh, anh không tin em còn có thể tin ai?”
Anh vươn bàn tay to, ôm bả vai gầy yếu của cô, nụ cười trên mặt dần dần dày đặc.
-“Mặc kệ Lục Oánh tới là làm cái gì, em đã mở miệng, anh liền sẽ không cự tuyệt, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ? Huống hồ, hiệp định miệng không có bằng chứng, nhưng bị người đặt ở trong lòng!”
Mạc Thiên Hằng nhợt nhạt cười, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày của anh đều tao nhã đến cực hạn.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi, biết rõ Mạc Thiên Hằng nói ra miệng những lời này là vì khiến cho cô an tâm, cho nên trong lòng cô rất ngọt ngào.
-“Buổi chiều tin tức tuyên bố hộp báo, anh tính toán nói như thế nào?”
Cô lần nữa lại mở miệng, lo lắng Mạc Thiên Hằng xuống đài không được.
Đã thấy Mạc Thiên Hằng từ từ nheo nheo đôi mắt tuấn tú, cười nói:
-“Đừng quá quan tâm, cái dự án kia chỉ có thể được cho là bình thường, căn bản không phải là dự án đặc biệt tốt gì, bên trong cũng là trăm ngàn chỗ hở, anh đã có biện pháp!”
Lúc anh cười lên, giống như ánh mặt trời, Diệp Tiêu hơi giật mình, nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy hiểu rõ.
Nói trắng ra chính là......!
Về sau cô mặc kệ gây ra họa gì, gặp ác nghiệt gì, Mạc Thiên Hằng nhất định sẽ thu thập cục diện rối rắm cho cô, điểm này không thể nghi ngờ.
-“Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, chờ anh giải quyết xong mấy việc, chúng ta sẽ trở về!”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, ôn nhu dỗ cô.
Diệp Tiêu nhìn anh, giống như nhớ tới cái gì, nói:
-“Ngày mai em phải về đoàn phim!”
Cô cũng không hy vọng có người nói cô còn chưa có nổi danh liền đùa giỡn đại bài, nhưng trên thực tế, việc này đã thành kết cục đã định.
Mạc Thiên Hằng gật đầu, nói:
-“Được, em nói cái gì đều được!”
Nếu có thể, Diệp Tiêu muốn nói với anh nhất là…..buổi tối đừng chạm vào bà xã!
Đương nhiên, đó là không có khả năng!
Mạc Thiên Hằng xoay người ra khỏi phòng, Diệp Tiêu lại nhàm chán vô nghĩa ngồi ở đầu giường, giơ tay cầm di động, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Mặc.
Bởi vì Mạc Thiên Hằng tạm thời có việc, cô không đi bệnh viện, lo lắng Trần Hải cũng không bớt.
Giọng Diệp Mặc rất nhanh liền từ bên kia truyền tới,
-“Chị!”
-“Ba thế nào rồi?” Diệp Tiêu theo bản năng mở miệng hỏi.
-“Không có chuyện gì! Chị, em có một bí mật muốn nói với chị!”
Diệp Mặc tận lực đè thấp thanh âm, biến thành lẩm nhẩm thần bí, Diệp Tiêu hơi hơi nheo nheo đôi mắt, có chút không rõ chân tướng.
-“Làm sao vậy?” Cô mở miệng hỏi.
-“Chị, em phát hiện......”
Giọng Diệp Mặc thực trầm, nhưng tại lúc này, sau lưng lại loáng thoáng truyền đến một thanh âm.
-“Diệp Mặc, con xú tiểu tử này lại trốn đi đâu vậy?”
Là tiếng Trần Hải, Diệp Tiêu nao nao, còn chưa có kịp mở miệng, điện thoại đã bị Diệp Mặc cắt đứt.
Đối với người em trai có phẩm chất riêng giống như bị bệnh thần kinh không sai biệt, Diệp Tiêu tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ, cô đang chần chờ, bên ngoài, lại truyền đến âm thanh ồn ào.
Diệp Tiêu hơi hơi nhíu nhíu mày, đi đến cạnh cửa, vểnh tai lắng nghe âm thanh nhỏ vụn ở ngoài cửa.
-“Mạc tiên sinh, thỉnh ngài nói hai câu!”
Là phóng viên? Cô theo bản năng ngẩn ra, nơi này là văn phòng của Mạc Thiên Hằng, hẳn là không ai dám tiến vào mới đúng? Chẳng lẽ bảo an Nhuệ Vũ đều là thùng cơm sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô tối lại vài phần.
Giờ phút này, cô không thể nói chuyện, một khi đi ra ngoài, gặp phải rất có khả năng là bi kịch của hai người cô cùng Mạc Thiên Hằng.
Cô nuốt nuốt nước miếng, gắt gao dán tại trên cửa, nghe âm thanh bên ngoài.
Chắc là vì thời gian tu sửa tương đối sớm, bởi vậy hiệu quả cách âm không tính là rất tốt, tiếng người nói chuyện bên ngoài chính mình vẫn có thể nghe rõ ràng.
-“Các vị, các vị, yên tĩnh một chút!”
Người nói chuyện không phải Mạc Thiên Hằng mà là Tiêu Hạo, giọng của anh, Diệp Tiêu tự nhiên vẫn có thể nghe ra được.
Ngay tại tiếng Tiêu Hạo rơi xuống, ban đầu đám phóng viên líu ríu kia rốt cục yên tĩnh.
Mạc Thiên Hằng từ từ mở miệng,
-“Hôm nay mời các