Mạc Thiên Hằng như trước híp mắt, không thấy rõ ánh mắt.
Tiểu Nhiều nắm lấy ống quần anh, không chịu buông tay,
-“Cha, cha không cần Tiểu Nhiều sao?”
Trong giọng nói mềm yếu nhỏ xíu của nó mang theo vài phần khẩn cầu, một đôi mắt ngập nước nhìn Mạc Thiên Hằng, Mạc Thiên Hằng biết, là do Giang Ngọc an bày trước.
Tiểu Nhiều vẫn là một đứa trẻ, nó căn bản không thể có thủ đoạn sâu như vậy.
-“Tiểu Nhiều!” Mạc Thiên Hằng ngồi xổm xuống, nhẫn nại tính tình.
Anh nhìn Tiểu Nhiều, cuối cùng từ từ mở miệng,
-“Tiểu Nhiều, trở lại bên người mẹ đẻ của con đi, cô ta mới là người yêu con nhất.”
Mạc Thiên Hằng ngồi xổm xuống, thấp giọng dỗ nó.
Nhưng Tiểu Nhiều lại quật cường chu chu miệng,
-“Tiểu Nhiều không cần mẹ, Tiểu Nhiều muốn cha, mỗi lần Tiểu Nhiều sinh bệnh đều là cha ở cùng Tiểu Nhiều, mẹ......!đã sớm không cần Tiểu Nhiều!”
Nó đương nhiên không biết, mẹ nó, lúc này chính đem nó trở thành lợi thế duy nhất lưu lại Mạc Thiên Hằng, kỳ thật cho tới bây giờ cô sẽ không quan tâm nó là chết hay sống, Giang Ngọc để ý chính là Mạc Thiên Hằng hay không thật tình đối chính mình.
-“Đồ ngốc, con nói bậy bạ gì vậy!” Mạc Thiên Hằng cười, híp mắt, vươn bàn tay to lưu loát xoa xoa tóc ngắn sạch sẽ của nó.
-“Tiểu Nhiều không có nói bậy!” Tiểu Nhiều chính lời nói đa nghĩa nhìn Mạc Thiên Hằng.
Lập tức, ánh mắt nó chuyển tới phía Diệp Tiêu, chỉ vào mặt Diệp Tiêu,
-“Cha, có phải hay không chính là vì nữ nhân này, cho nên cha không cần con cùng mẹ?”
Mạc Thiên Hằng dở khóc dở cười nhìn người trước mặt, thế nhưng anh không biết hẳn là bắt đầu từ chỗ nào giải thích.
Phải biết rằng, anh đã quen làm một vương giả cao cao tại thượng, nay lại bị một đứa bé chỉ vào mũi chất vấn, tất nhiên anh có chút mất hứng.
Ngược lại là Diệp Tiêu, biểu cảm giống như đang xem diễn đứng ở bên cạnh.
Mạc Thiên Hằng chú ý tới, ở đáy mắt cô lóe lên một chút bất đắc dĩ.
Diệp Tiêu suy nghĩ, nếu kiếp trước chính mình thật sự may mắn sinh ra đứa nhỏ trong bụng, có phải hay không nó cũng giống như Tiểu Nhiều hồn nhiên hoạt bát, dám yêu dám hận.
Nghĩ như vậy, Diệp Tiêu cũng ngồi xổm xuống.
Đối với người trưởng thành mà nói, ngồi xổm xuống cùng một đứa nhỏ nói chuyện, không thể nghi ngờ là tôn trọng đối với đứa nhỏ, Mạc Thiên Hằng làm như vậy, Diệp Tiêu cũng làm như vậy, duy độc nhất Giang Ngọc.
-“Con gọi là Tiểu Nhiều à?” Diệp Tiêu híp mắt, hướng nó mở miệng.
Cô tự nhận không phải là người tốt gì, sẽ nhẫn nại hạ thấp tính tình nói chuyện cùng Tiểu Nhiều, đơn giản là vì nó khiến cho cô nhớ tới đứa nhỏ đã chết non của chính mình.
-“Hừ, ta không nói chuyện cùng nữ nhân hư hỏng!” Tiểu Nhiều xoay đầu, bĩu môi, hầm hừ.
Diệp Tiêu không ảo não, nhưng là Mạc Thiên Hằng đã có chút không nhịn được, anh ngẩng đầu, lạnh giọng trách cứ Giang Ngọc,
-“Ngươi đã dạy đứa nhỏ cái gì?”
Giang Ngọc đứng ở tại chỗ, rõ ràng là tam phục thiên lại nhịn không được run run một cái lui về sau vài bước.
-“Không có chuyện gì, anh đừng dọa đứa nhỏ!”
Diệp Tiêu nhẹ giọng nói với Mạc Thiên Hằng, cô như trước vẻ mặt nhẹ nhàng, môi mỏng nhẹ nhàng mân, như có như không tươi cười dừng ở trên đầu quả tim Mạc Thiên Hằng.
Mạc Thiên Hằng nao nao, còn chưa có kịp mở miệng, chợt nghe Diệp Tiêu mở miệng nói với Tiểu Nhiều,
-“Con bây giờ còn nhỏ, tóm lại là có thể vì chính mình đồng ngôn vô kị tìm được lý do, nhưng con biết không? Ở trong thế giới người lớn, mọi việc đều chú ý chứng cớ, con đã nói cô là nữ nhân hư hỏng, dù sao cũng phải có chứng cớ chứ? Nếu không nha, con vẫn là một đứa nhỏ!”
Diệp Tiêu mỉm cười, híp mắt từ từ nói...!
Cô đột nhiên muốn một