Diệp Tiêu quay đầu, híp đôi mắt đẹp, nói:
-“Chờ em cường đại, chờ em xứng đôi với anh!”
Lời của cô, lời ít mà ý nhiều, thế nhưng lại lộ ra kiên định.
Đúng vậy, cô yêu anh, nên yêu toàn bộ thuộc về anh, bao gồm thân phận của anh, cô sẽ dùng cường đại của bản thân đi chứng minh toàn bộ giữa mình và anh.
Mạc Thiên Hằng nao nao, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Đối với anh mà nói, vô luận Diệp Tiêu có thật sự cường đại hay không, có xứng đôi với anh hay không, chỉ cần người đó là cô, anh liền tuyệt sẽ không có ý tưởng gì.
Thời điểm hai người xuống lầu, thím Lý đã rời khỏi.
Đồ ăn nóng hổi đặt trên bàn, hai người ngồi đối diện, Diệp Tiêu có chút đói bụng, híp mắt, ngửi mùi thức ăn, nghiễm nhiên chính là một bé mèo lười.
Mạc Thiên Hằng bất đắc dĩ nhìn cô, bới cơm cho cô.
-“Nguy rồi!”
Mới vừa đưa cơm mới bới vào miệng, Diệp Tiêu liền nhớ ra cái gì ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
-“Làm sao vậy?”
Mạc Thiên Hằng chậm rãi gắp cho cô một khối sườn xào chua ngọt, trong lời nói mang theo nụ cười nhạt.
-“Em đã đáp ứng với Trần đạo diễn hôm nay liên hoan đoàn phim! ! ”
Cô như ở trong mộng mới tỉnh nhìn người trước mặt, chỉ tiếc hối hận thì đã muộn.
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt,
-“Không có việc gì, đổi thời gian!”
Anh chính là thuận miệng nói, bởi vì mặc kệ trước kia người tài trợ « Duyên Đến » là ai, ngày mai, khẳng định sẽ biến thành Nhuệ Vũ.
Bởi vì ngay tại vừa mới, ngay tại lúc tin tức bị bộc lộ ra, Trần Duyệt cũng không có gọi điện thoại tới muốn đổi diễn viên, chỉ bằng điểm này, cũng đủ Mạc Thiên Hằng cho cô mấy ngàn vạn phí tài trợ.
-“Thật sự?” Diệp Tiêu nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, không biết vì sao, lời Mạc Thiên Hằng nói, cô luôn không suy xét thêm sẽ tin là thật.
-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt,
-“Nhanh, ăn cơm đi, anh cam đoan, sự tình hôm nay sẽ không có ảnh hưởng gì đối với tương lai em!”
Anh thề son sắt xong, Diệp Tiêu rõ ràng, thiên hạ này, không có sự tình gì mà Mạc Thiên Hằng không làm được.
Anh là cái ô dù lớn nhất bên người cô, từ khi cô bị Diệp Vũ nhục nhã, cho đến ngày nay, anh động thân mà vì cô bình ổn mấy chuyện này.
-“Cám ơn! ! ” Tiếng cô nhẹ nhàng mà dừng một chút, ngôn ngữ tinh tế.
-“Nha đầu ngốc!”
Mạc Thiên Hằng nghiêng mặt đến, vươn ngón tay vén tóc mai trên lỗ tai cho cô,
-“Yên tâm đi, mọi việc, có anh ở đây!”
Anh nở nụ cười, cười rất đẹp.
Nụ cười này là Diệp Tiêu chưa từng gặp qua, cô gắt gao nắm đũa, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe giọng Mạc Thiên Hằng lại lần nữa vang lên,
-“Tiêu nhi, anh là chồng của em, cho nên, hẳn là vậy!”
Giọng anh hùng hậu nói ra, tiếng chuông cửa liền vang lên, Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, Diệp Tiêu cũng đã đứng dậy đi mở cửa.
Người đứng ở cửa, không phải ai khác, mà là Diệp Tường cùng Tôn Hạo, sắc mặt hai người không được đẹp cho lắm.
Diệp Tiêu hơi híp mắt, môi mỏng lạnh lùng gợi lên một chút cười yếu ớt, làm bộ sẽ đóng cửa, lại bị Tôn Hạo vươn cánh tay hữu lực chặn lại.
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày,
-“Nhị vị có việc à? Đáng tiếc, nhà tôi không chào đón hai vị!”
Thời điểm cô nói lời này, nghiễm nhiên chính là lấy thân phận nữ chủ nhân mà nói, cô vừa nói xong, Mạc Thiên Hằng cũng đã đứng dậy đi tới, ánh mắt nam nhân tối tăm vài phần, theo bản năng bảo hộ Diệp Tiêu ở trong lòng, hỏi:
-“Ngọn gió nào đã thổi hai người tới đây?”
Nhuệ Vũ cùng Cảnh thị xưa nay không có hợp tác gì? Cùng Diệp thị cũng không có liên quan gì? Nay Diệp Tường cùng Tôn Hạo cùng xuất hiện, thế nhưng nhắc nhở anh, không thể….
.
buông tha Diệp thị!
-“Mạc tiên sinh! ! ” Diệp Tường đã mở miệng trước.
Diệp Tiêu tựa vào trong lòng Mạc Thiên Hằng, híp mắt, nhìn về phía cha mình, theo sau khóe môi lãnh đạm câu lên, Diệp Tường, Diệp Vũ! !
Nhiều năm như vậy, cô chịu qua ủy khuất, cô đều muốn bọn họ hoàn trả đủ số!
-“Hai vị, có việc không bằng nói chuyện với luật sư của tôi đi?”
Mạc Thiên Hằng không nhanh không chậm lên tiếng, chậm rãi ôm Diệp Tiêu, căn bản là không tính toán để ý tới hai người trước mặt.
Tôn Hạo cùng Diệp Tường đều có chút xấu hổ đứng ở cửa, phải biết rằng, Mạc Thiên Hằng tùy thời có thể gọi