Cảnh thị.
Trong văn phòng một mảnh hỗn loạn.
Dương Vi ngồi ở bên cạnh, tựa như kiến bò trên chảo nóng, Tôn Hạo chau mày lại, ngồi ở trên sofa, ánh mắt nhìn Cảnh Nam Kiêu tràn ngập áy náy.
Tôn Hạo không nghĩ tới, Diệp Vũ một nữ nhân như vậy, thế nhưng thành một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, chọc giận Mạc Thiên Hằng, ngày của ai đều sẽ không tốt hơn.
-“Lăn, đều cút hết cho tôi!” Cảnh Nam Kiêu đã tiếp cận nổi giận.
Chuyện năm đó, là vết sẹo lớn nhất trong lòng hắn, nay bị vạch trần, hết thảy đều triệt để không có.
Hắn cơ hồ cho rằng chính mình sắp chết, đau lòng sắp hít thở không thông, thời điểm tin tức vừa ra tới, Dương Vi đã cùng hắn tranh cãi ầm ĩ một trận, nguyên nhân rất đơn giản, cô luôn luôn cho rằng Cảnh Nam Kiêu yêu mình nhất, thế nhưng không từng nghĩ, dĩ nhiên chỉ là thay thế.
Nhân sinh của cô......
Thế nhưng hắn rống giận mới vừa hạ xuống, cửa văn phòng cũng đã bị người đẩy ra, tại cửa đứng một người.
-“Tổng tài, đừng......!Mạc tiên sinh đến......”
Giọng nói run run rẩy rẩy kia khiến cho Cảnh Nam Kiêu ngẩn ra, tiểu lâu la thuộc hạ của hắn nơi nào gặp qua bản thân Mạc Thiên Hằng a? Nay tự nhiên là bị dọa suýt nữa đáy ra quần.
-“Hắn tới làm cái gì?”
Cảnh Nam Kiêu chau mày lại, anh mới vừa đến công ty, trên sự tình công tác căn bản chưa có thời gian xử trí.
Luôn luôn tại bên cạnh, Phương Khinh Nhiễm làm thư ký hồi lâu có thế này mới thật cẩn thận mở miệng,
-“Tổng tài, cổ phần công ty chúng ta bị ác ý thu mua, nếu em không đoán sai, người kia hẳn chính là Mạc tiên sinh......”
Phóng mắt nhìn đi, người có thể trong một buổi sáng thu mua toàn bộ cổ phiếu lẻ còn có 15% cổ phần trên tay cổ đông của công ty Cảnh thị, người tài đại khí thô như thế, đại khái cũng chỉ có anh Mạc Thiên Hằng.
-“Cái gì?” Cảnh Nam Kiêu theo bản năng nhíu nhíu mày, ánh mắt hơi hơi tối.
-“Em......!Em vừa......!Vừa mới đã nghĩ nói cùng ngài, nhưng......!Ngài luôn luôn phát hỏa......” Phương Khinh Nhiễm thật cẩn thận biện giải, cô cũng không hi vọng Cảnh Nam Kiêu bởi vì chuyện này trách tội mình.
Cô nói như vậy, Cảnh Nam Kiêu triệt để ngẩn ra.
Cảnh Nam Kiêu chẳng thể nghĩ tới, sự tình thế nhưng tới đột nhiên như vậy, vốn cũng chỉ là đoán trước đến mấy chuyện này bị cho sáng tỏ, giá cổ phiếu công ty sẽ giảm xuống, thế nhưng không nghĩ tới Mạc Thiên Hằng sẽ lợi dụng cơ hội này thu mua cổ phiếu công ty.
Cảnh Nam Kiêu ‘rầm’ một cái từ trên sofa đứng lên, ánh mắt trở nên đen tối không rõ.
Còn chưa kịp mở miệng an bày bố trí công tác tương quan, cửa văn phòng cũng đã bị người đẩy ra.
Thân ảnh cao lớn của Mạc Thiên Hằng xuất hiện tại cửa, khóe môi anh phác họa một nụ cười lạnh như băng, đi đến, mỗi một bước, thật giống như đều đang giẫm lên tâm Cảnh Nam Kiêu.
-“Cảnh tiên sinh, hiện tại vị trí này đã không thuộc về anh!”
Người nói chuyện không phải Mạc Thiên Hằng, mà là Tiêu Hạo.
Anh đi theo phía sau Mạc Thiên Hằng, trái lại tự nói xong.
Cảnh Nam Kiêu xấu hổ nhìn thoáng qua người trước mặt, Mạc Thiên Hằng đã từ từ đánh giá văn phòng.
-“Văn phòng trang hoàng còn đi, Tiêu Hạo, ngày mai bắt đầu, nơi này chính là công ty chi nhánh thứ mười hai của Nhuệ Vũ thành phố S, mau chóng đổi đi dấu hiệu công ty, dựa theo sở thích của tôi sửa sang bố trí lại nơi này!”
Thời điểm anh nói chuyện, căn bản là không chú ý qua sắc mặt Cảnh Nam Kiêu.
Mạc Thiên Hằng thật sự làm tốt, thiên hạ này chỉ có đồ vật anh không muốn, không có đồ vật anh không chiếm được, Cảnh thị có gì không phải như thế?
Cảnh Nam Kiêu trơ mắt nhìn công ty chính mình cực cực khổ khổ có được nay bị Mạc Thiên Hằng thu vào trong túi?
Mày hắn gắt gao nhăn lại, cơ hồ cảm thấy chính mình sắp bạo phát.
-“Được, tôi sẽ đi an bày ngay!” Tiêu Hạo híp mắt, loại thời điểm này là rất hãnh diện.
-“Vâng, tổng tài, quản lý nhân viên......”
Tiêu Hạo dừng một chút, có điều ám chỉ, anh đã sớm không quen nhìn Cảnh Nam Kiêu, hiện giờ đúng là cơ hội tốt.
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng nói chuyện, bên cạnh vẫn ngồi như vậy Tôn Hạo rốt cục không thể nhịn được nữa, anh trợn tròn mắt, nhìn Mạc Thiên Hằng,
-“Mạc tiên sinh, tôi đã từng nói với ngài, chuyện này không quan hệ tới Cảnh thị, là Diệp Vũ tự rước khuất nhục!”
Anh giận không thể tưởng.
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, chậm rãi nhìn Tôn