Vài tháng sau đó,
Thiên Tiêu được đưa về kinh, phong làm thái tử.
Phí Phượng Hoa biết chuyện liền nổi cơn lôi đình, hóa thành một mụ hoàng hậu dở điên dở khùng, mưu mô độc ác hơn trước.
Ả vì mong muốn mang long thai mà nhân mọi cách, cả gan chuốc thuốc thánh thượng như chính ngày đó.
Âu yếm một đêm với A Trần.
Được vài tuần thì thái y liền báo tin có hỷ sự.
Vũ Gia vì chuyện này thất kinh, sụp đổ tất cả.
Lúc này, Thiên Tiêu vừa tròn 12 tuổi, hơn Châu Khương 2 tuổi.
Cả hai cùng kết tình huynh đệ, cùng nương tựa lẫn nhau.
Khác với Thiên Tiêu cứ suốt ngày làm nũng người trong cung, Châu Khương đã trở thành một cậu bé cứng rắn và có trách nhiệm hơn cả.
Nhìn vào thì chắc chẳng ai nghĩ Châu Khương lại là Tiểu đệ đệ ngoan hiền của Thiên Tiêu đâu, mà phải là ngược lại cơ.
- Tiểu Khương!!!!
Nhóc Châu Khương đang tập kiếm đạo, thấy sư huynh chạy tới, liền bỏ kiếm gỗ xuống.
- Thái tử? Huynh lại trốn đến đây à?
- Khương! Đệ đoán xem ta đem gì đến? - Thiên Tiêu cười rộ, giấu giếm cái chi đó đằng sau lưng.
Nhìn thôi cũng đoán được là thứ gì, Châu Khương thở dài, bất lực trả lời.
- Lại là màn thầu à?
- Chính xác! Khương nhà ta giỏi nhất là đoán lòng người nhỉ?
- Ta không giỏi đoán lòng người, mà do huynh là người dễ đoán thôi.
- Châu Khương cười, ngồi xuống tạm nghỉ một chốc.
- Huynh trốn đến đây, Mẫn Mẫn có biết không?
- Ta không có trốn, Mẫn Mẫn đưa ta đi đón nghĩa mẫu.
- Thiên Tiêu ăn nhồm nhoàm.
- Màn thầu là Mẫn Mẫn mua cho.
Mẫn Mẫn là hầu nữ riêng của Vũ Gia từ khi vào cung đến bây giờ, luôn tận tụy vì cô, hiền lành, nhã nhặn.
Mẫn Mẫn không được học hành, nhưng vẫn luôn rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Là người luôn thay Vũ Gia coi sóc Thiên Tiêu, coi hai người họ như người một nhà.
- Mẫn Mẫn đưa huynh đi xuất cung á!!? Bệ hạ thì sao?
- Mặc kệ phụ hoàng! - Thiên Tiêu giận ra mặt, ngưng ăn màn thầu, mách với Châu Khương.
- Đệ biết không, phụ hoàng chính là người làm nghĩa mẫu buồn, chính người đã khiến cho nghĩa mẫu phải xuất cung đến đây ở tạm một thời gian.
Việc xấu gì cũng do phụ hoàng....
- Ngài ấy có lý do mà.
Với lại ngài ấy là phụ hoàng của huynh không phải sao? - Châu Khương dỗ dành Thiên Tiêu.
- Ta mặc kệ, không ai được làm nghĩa mẫu buồn.
Ta thà nghe lời nghĩa mẫu ở lại núi Bắc Sơn còn hơn là ở đây phải thấy nghĩa mẫu chịu khổ chịu nhục mỗi ngày.
Từ khi đến đây chả có ngày nào là ta không thấy nghĩa mẫu lén khóc một mình cả.
- Huynh còn nhớ mẫu thân ruột không?
- Ta không nhớ rõ, dù sao năm đó sau khi hạ sinh ta thì mẫu thân liền không trở lại, vả lại ta còn bé, không nhớ nổi.
Nghĩa mẫu có đưa cho ta một bức vẽ hình mẫu thân.
Biết mẫu thân tên Kiều Như, hiền lành thục nữ, yêu thích hoa ngàn sao.
- Đúng vậy, mẫu thân của huynh....thật ra là chẳng muốn huynh ghét phụ hoàng đâu.
Chẳng có người mẹ nào mà lại mong con mình ghét cha nó cả.
Vậy cho nên huynh hãy thử thấu hiểu cho ngài ấy xem.
Chức trọng của ngài ấy, không phải muốn là lên được, cũng không phải muốn là rời đi được.
Thiên Tiêu chẳng đáp lại.
Không biết có nghe lọt được chữ nào không, Châu Khương chỉ mỉm cười nhìn cậu, cầm lấy một cái màn thầu lên ăn.
- Khương.....Gần đây, nghĩa mẫu Y Na có đánh đệ nữa không?
Một chữ "đánh" nghe thôi cũng hiểu.
Nói gì là một đứa bé mới 10 tuổi đầu như Châu Khương.
Cậu coi vẫn bình tĩnh, chỉ lúc đầu có khẽ mi một tí.
Cậu yêu thương mẫu thân là thế, nào dám kể cho Thiên Tiêu nghe.
Miệng câm như hến, chỉ chìa một bên cánh tay ra, vén tay áo lên.
Thiên Tiêu trợn tròn mắt nhìn những vệt đỏ chót đã được thoa thuốc.
- Nghĩa mẫu ở đây rồi mà vẫn đánh đệ đến mức này!!!
- Không...Không phải như huynh nghĩ