Hắn đưa cậu ra khỏi con hẻm rồi cùng cậu đi dạo khắp nơi. Chẳng hiểu tại sao mới gặp nhau chưa được bao lâu mà hắn lại nắm tay cậu như không vậy. Cậu cảm thấy khá khó chịu khi bị hắn dắt đi từ nơi này sang nơi khác mà chẳng hỏi ý kiến của cậu một tẹo nào.
'Chẳng lẽ hắn thực sự bị mình lừa rồi sao? Coi mình là nữ nhân thiệt à? Thôi thì cứ đi với hắn nhanh rồi còn về.', cậu nghĩ.
Hắn đột nhiên đưa cậu đến một con đường mà cậu chưa trông thấy bai giờ. Con đường đó tràn ngập những dãy hoa Huệ Tây mọc dại hai bên. Những bông Huệ Tây trắng khiến cho khung cảnh hiện giờ càng thêm phần thơ mộng. Mùi hương mà chúng tỏa ra làm cho cậu cũng phải đắm chìm và thoải mái tận hưởng.
- Sao ngươi tìm được chỗ này vậy? Ta sống ở đây lâu nay mà đây là lần đầu tiên thấy có nơi đẹp nhường này.
Cậu khúc khích cười rồi vừa hỏi vừa chạy đến những dãy hoa mà chiêm ngưỡng. Hắn thấy cậu như vậy nên cũng lấy làm vui rồi trả lời cậu:
- Ta tìm được chỗ này trông lúc đi dạo. Có vẻ không ai biết được chỗ này nên ta thường đến đây chơi. Khắp nơi đều là tiếng ồn, ta không chịu nổi.
- Vậy tại sao ngươi lại không làm của riêng mà lại đưa ta đến đây, nơi này đẹp như vậy mà.
Hắn chẳng nói gì mà chỉ cười cười một lúc rồi bảo:
- Nãy giờ ta thấy ngươi cứ không được thoải mái nên liền nghĩ đến nơi này. Có lẽ ta đã đúng khi dắt ngươi đến đây.
Cậu chẳng nói gì mà chỉ cảm thấy xấu hổ vì từ đầu đến cuối đều để người ta lo lắng trong khi người ta là ân nhân của mình. Cậu quan sát hắn, cậu cảm thấy có vẻ hắn là người rất thích hoa Huệ Tây vì trông hắn rất dịu dàng khi chạm vào chúng mà bình thường rất ít nam nhân nào có thể như vậy. Có lẽ những người yêu hoa yêu cỏ mà hắn biết chắc chỉ có Tiểu Ngôn và Thiên Long. Tiểu Ngôn thì suốt ngày cứ ngắm hoa Tử Đằng còn tên kia thì dành cả ngày để ngắm mọi loài hoa ngọn cỏ. Tên kia đúng là loài lưỡng tính, cái gì cũng thích cái gì cũng yêu.
- Ngươi thích hoa Huệ Tây à?
Cậu với lên hỏi, hắn quay sang chỗ cậu ngạc nhiên vì câu hỏi, hắn đứng lên rồi bảo một cách ẩn ý:
- Ta thích Huệ Tây trắng thôi. Chúng vừa đẹp mà ý nghĩa lại hay.
- Ý nghĩa gì mà trong ngươi bí bí ẩn ẩn thế?
Hắn lại cười cười rồi tiến sát lại gần cậu, nói:
- Nàng thực sự muốn biết không, Tịch Nhi?
Hắn nháy mắt khi gọi cậu là Tịch Nhi. Cậu ngại ngùng chẳng biết nói gì vì hắn tiến lại gần quá. Người mà hay tiến lại gần cậu thì chỉ có Thiên Long nên cậu cảm thấy chẳng tự nhiên một chút nào. Cậu đẩy mạnh hắn ra rồi mắng hắn:
- Đừng gọi ta là Tịch Nhi!
- Nhưng không phải nàng đã bảo xưng hô như thế nào cũng được sao?
Hắn lại cười cười rồi nói như ý trêu cậu, làm cậu càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu nóng quá nên liền nói