Nhan Tịch tỉnh dậy, rạng ngời đón một ngày mới, mặc dù tối qua đã có kẻ làm cậu không ngủ được vì cứ gửi thư qua lại cho cậu mãi, nhưng không sao, cậu sẽ bắt đầu hôm nay bằng một việc vui vẻ. Cậu tắm rửa sạch sẽ, mặt lên mình bộ nữ phục màu xanh sáng màu. Ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ tu luyện những gì Băng Cẩn đã dậy cho cậu, trang điểm rồi lại thắt bím hai bên tóc như những gì Băng Cẩn đã dạy, không hiểu sao mà cô lại cứ nhất quyết muốn cậu để kiểu tóc này nữa. Mặc dù ở đây không ai quen biết cậu ngoài Châu Khương nhưng hắn vẫn cứ bắt cậu giả trang thành nữ, đành nghe lời thôi, dù gì cũng là bị ép, làm cho mình đẹp lên một tí cũng là chuyện nên làm, phải tân trang bản thân lại chứ.
Vui vẻ đi khắp nơi trong phủ, chào hỏi từng người hầu rồi lại tưới nước cho cây hoa trong vườn. Vui vẻ nâng chân váy chạy ra cửa chuẩn bị đến Ngân Bàn Tuyết đưa hắn đi ăn sáng. Vừa ra khỏi cửa thì liền thấy Thiên Long đứng gần đó trông vào. Thấy hắn, cậu cười thật tươi, chạy ngay đến bên hắn.
- Sao huynh đến sớm thế? Đệ định đón huynh...
Đang hớn ha hớn hở nói thì lại bị hắn nhấn đầu xuống.
- Tất nhiên ta phải đi đón đệ rồi...Nhưng sao lại không đeo mạng che mặt vào thế kia? - Hắn hỏi.
- Thì cũng có ai biết mặt đệ đâu chứ. - Cậu trả lời.
- Đúng rồi...Chỉ có huynh là phải chịu khổ thôi, phải đeo cái mũ có mạng này khó chịu chết đi được... Rất khó để thấy rõ mặt đệ đấy biết không? - Hắn véo mặt cậu, than vãn.
Cậu giật hai tay hắn ra, chui đầu vào trong mạng của hắn, ôm chầm lấy hắn, cho hắn thấy rõ cậu hơn.
- Rõ rồi chứ! - Cậu cười cười nhìn hắn.
Một nụ hôn thoảng qua môi cậu, hắn cười dịu dàng với cậu.
- Rồi.
Cậu cười cười, nhón gót lên, lại đặt một nụ hôn nữa lên môi hắn. Hai người cùng ôm nhau cười khúc khích. Hắn nắm chặt lấy tay cậu, đưa cậu đến quán hoành thánh vẫn hay đến ăn. Lau bàn cẩn thận, rồi đi gọi thức ăn cho cậu.
- " Không ngờ huynh ấy lại chu đáo như vậy luôn nha.... Đúng là thân phận khác nên cũng được đối xử khác hẳn... " - Cậu thầm nghĩ, chống cằm cười vui vẻ nhìn hắn.
Lát sau hắn quay lại, cậu lại quay về với vẻ nghiêm túc giả trân. Nghiêm túc chưa được quá 5 giây thì cậu lại chống cằm cười cười nhìn hắn.
- Đệ làm gì mà nhìn ta mãi thế? - Hắn hỏi.
Cậu vén tấm mạng giấu vẻ điển trai của hắn lên, ngắm cho thoả thích.
- Thích nên mới nhìn mãi như thế. - Cậu trả lời.
Hắn cầm lấy tấm mạng, hạ tay cậu xuống.
- Muốn nhìn thì nhìn cho thoả thích, ta giữ cho đệ. - Hắn vui vẻ nhìn cậu.
Cậu cười hì hì, tiếp tục chống cằm chăm chú, hưởng thụ cái nhan sắc có thể làm cho cả cái thế giới này phải náo loạn của hắn. Có bồ đẹp trai đúng là đỉnh thật. Lát sau liền có người mang hai bát hoành thánh cho hai người. Hắn lấy muỗng của cậu, đảo đều, thổi cho bớt nóng.
- Haizzzz, sao huynh chu đáo thế? - Cậu thở dài,