Editor: Ái Khiết
Qua hai lần săn sóc trong đêm, Thẩm Hạ Thời đã thật sự ngủ an ổn.
Mộc Tắc không hề buồn ngủ ngồi ở mép giường của cô, từ trong túi áo khoác lấy hộp thuốc rút ra một điếu, ngọn lửa màu lam đã phừng lên nhảy múa trên bật lửa. Chợt anh nhớ tới đây là phòng ngủ của Thẩm Hạ Thời, để tránh lưu lại mùi thuốc làm cô khó chịu, anh thu lại bật lửa và thuốc lá.
Anh duỗi tay sờ trán cô, còn có chút nóng, bất quá so với vừa rồi đã tốt lên không ít, chờ trời sáng phải đưa cô tới bệnh viện thôi.
Ăn không ngồi rồi, ánh mắt anh tinh tế đánh giá từng tấc thịt trên khuôn mặt Thẩm Hạ Thời. Cái trán no đủ trơn bóng, hai hàng lông mày rõ ràng nằm đối xứng nhau, lông mi vừa dày lại dài, chiếc mũi cao cao rất tinh xảo, môi đỏ tươi như trái dâu mọng nước.
Cô rất xinh đẹp.
Mộc Tắc cúi gần chút nữa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm môi cô, nhẹ nhàng cắn một cái. Mềm mại như vị kẹo mềm, so với đường còn ngọt ngào, ấm áp hơn.
Đầu lưỡi anh đảo qua dáng môi tuyệt mĩ rồi thử tiến vào bên trong khoang miệng của cô, động tác này quấy rầy tới người ngủ, cô nhăn mi đẩy lưỡi anh ra, há mồm muốn nói gì đó, lại bị Mộc Tắc nhân cơ hội chui vào chỗ trống, đầu lưỡi anh đảo qua hàm răng và đầu lưỡi của cô, ở trong khoang miệng cô quấy phá tứ phía không thôi.
Lúc này, Thẩm Hạ Thời mở đôi mắt còn buồn ngủ, cô mê mang nhìn Mộc Tắc, động tác của Mộc Tắc cũng dừng lại, cứng đờ nhìn cô. Cô còn bệnh, anh lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, nếu cô muốn cười nhạo anh, anh thật đúng là không tìm được lý do gì để giải thích.
Thẩm Hạ Thời nhìn anh trong chốc lát, sau lại nhắm mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Làm sao mà đến nằm mơ cũng có thể mơ thấy anh chứ."
Mộc Tắc nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Anh vội vàng đứng dậy ra ngoài hóng gió, đứng ở ban công hút hai điếu thuốc rồi vào. Thẩm Hạ Thời vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, bộ dáng vô tâm vô phế làm người ta thật không biết làm sao.
Mộc Tắc không ngủ không nghỉ chăm sóc cô cả đêm, đêm nay phá lệ dày vò anh, lần đầu anh thấy định lực của mình lại kém như vậy.
Trước kia anh cũng không đi hóng trăng gió gì, lại dùng đầu gối đối đãi với phụ nữ, anh em đều hoài nghi anh tính tình lãnh đạm, anh cũng liền cho rằng như vậy.
Nhưng căn cứ vào số lần đi tắm vào đêm nay, xem ra anh vẫn là một người đàn ông bình thường có nhu cầu rất lớn.
Ánh sáng bạc mỏng manh từ ngoài bức màn chiếu vào, đúng 8 giờ sáng đồng hồ báo thức vang lên. Thẩm Hạ Thời nằm trên giường liền trở mình, lười biếng nhấc đầu, tay sờ soạng tắt báo thức.
Cô lăn lộn trên giường như đi vào cõi thần tiên vài phút, nhắm mắt xuống giường, rất chuẩn xác đi ra phòng ngủ, ngừng ở trước bàn phòng khách rót một ly nước cho mình.
"Tỉnh."
Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên, Thẩm Hạ Thời phun nước trong miệng ra, cô mở to mắt nhìn sang. Mộc Tắc đang bày biện chén đũa, trên bàn có cháo loãng và điểm tâm ngọt, nhìn vẻ ngoài tương đối cũng không tệ lắm.
Chỉ là như vậy không phải trọng điểm, trọng điểm là Mộc Tắc, anh trần trụi nửa người trên đứng trước bàn, đường cong cơ bắp nổi rõ, gân xanh trên cơ bụng mạch lạc rõ ràng, quần lại mặc không đứng đắn, dây lưng lỏng lẻo như đã muốn rơi xuống, chân dài eo thon dựa bên cạnh bàn, vẻ đẹp cơ thể tràn đầy hormone nam tính nhìn mãi cũng không no mắt.
Thẩm Hạ Thời cứng đờ, cúi đầu nhìn lại mình, váy ngủ cổ áo chữ V, chiều dài chỉ đủ che cặp mông một chút, cô đương nhiên nhớ rõ hôm qua mình không mặc như vậy. Mà ai là người cởi quần áo thay váy ngủ cho cô, không thể nghi ngờ chính là người đàn ông trước mắt.
Tối hôm qua cô trở về có chút không thoải mái, có lẽ là bị gió lạnh thổi trúng nhiều lần, đầu óc xoay mòng mòng, thân thể cũng dần dần trầm trọng. Chỉ nhớ rõ việc cuối cùng là Mộc Tắc và cô hôn nhau, lúc sau lại không có ấn tượng gì.
Chẳng lẽ cô đã ngủ với anh ta?
Thẩm Hạ Thời nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô trừ bỏ còn có chút choáng váng thì thân dưới lại không có cảm giác gì, chắc là không phải rồi.
@ a i k h i e t
Cô bình tĩnh đánh giá bốn phía, thấy thuốc hạ sốt trên bàn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn anh cười cười:
"Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."
Mộc Tắc nhướng mày, kéo ghế dựa ra: "Đến đây ăn chút đi."
Thẩm Hạ Thời lấy trên sô pha một cái thảm quấn người mình lại, liếc mắt nhìn Mộc Tắc một cái, lại đưa một cái thảm khác cho anh:
"Áo anh đâu?"
Anh nhìn thoáng qua cái thảm màu hồng phấn, nhăn mày không cầm. Thẩm Hạ Thời thật sự không nghĩ lại muốn ăn sáng với một người đàn ông lõa thể. Nhìn khắp phòng một lượt, phát hiện ở thùng rác có một chiếc áo sơ mi màu trắng đã biến thành cái áo đẫm máu, cô cầm lên:
"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, áo của anh sao lại biến thành như vậy?"
"......."
Chẳng lẽ muốn anh nói với cô, tôi nhìn em lõa thể nên mới chảy máu mũi sao?
Đánh chết Mộc Tắc cũng không nói vậy!
Anh nhàn nhạt trả lời: "Không có gì."
Thẩm Hạ Thời hồ nghi liếc anh một cái, nửa người trên bọc trong cái thảm nhỏ, nửa người dưới là hai chân trần trụi. Cô đi khắp nhà, tìm được cái áo khoác đen của Mộc Tắc trong phòng ngủ, hai ngón tay xách ra ném vào lòng Mộc Tắc: "Mặc vào."
"Không mặc." Anh lột trứng gà đặt trong chén Thẩm Hạ Thời, Thẩm Hạ Thời nhìn anh ném áo khoác sang một bên, bĩu môi rồi không nói gì thêm. Trong chén có một quả trứng gà trắng nõn, Thẩm Hạ Thời tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, tay cầm lòng trắng trứng bỏ vào miệng.
Nhai hai miếng cô mới nhớ tới: "Tôi chưa đánh răng."
Thẩm Hạ Thời đứng dậy đi vào phòng tắm, Mộc Tắc cũng đi theo. Lúc cô lấy bàn chải đánh răng thì phát hiện bên cạnh ly của mình là một cái ly mới tinh, bên trong có một bàn chải đánh răng của nam. Khi Thẩm Hạ Thời đang ngây người thì Mộc Tắc đã nặn kem đánh răng ra bàn chải rồi đưa cho cô. Anh nắm cằm cô, nhẹ giọng nói:
"Há miệng."
Thẩm Hạ Thời cầm lấy bàn chải, thấy tay Mộc Tắc cầm ly của cô rót vào một chút nước ấm, chờ cô đánh răng xong lại đưa nước súc miệng qua.
Lúc cô súc miệng, anh lại lấy khăn lông đặt dưới vòi nước sau đó vắt khô. Chờ cô xong xuôi, cằm lại bị Mộc Tắc giữ lấy, anh dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Thẩm Hạ Thời nhắm mắt ngẩng đầu, động tác của Mộc Tắc rất ôn nhu, bàn tay hoàn toàn có thể che kín khuôn mặt cô, anh tựa hồ xem rửa mặt cho cô là việc vô cùng quan trọng, làm Thẩm Hạ Thời hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác như chính mình đang bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Lau mặt xong, cô cảm giác ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên má mình. Cô mở to mắt chớp một cái thì Mộc Tắc liền hôn lên miệng cô một cái. May là Thẩm Hạ Thời còn đang bệnh, thoạt nhìn khuôn mặt còn phiếm hồng, nếu không Mộc Tắc nhất định sẽ phát hiện cô có chút không thích hợp.
Cô giả vờ bình tĩnh ra khỏi phòng tắm, lưu loát ngồi trước bàn, dùng muỗng múc một ngụm cháo đưa vào trong miệng, tán thưởng:
"Ăn ngon, anh làm?"
Mộc Tắc lắc đầu nói không phải. Thẩm Hạ Thời gật đầu, nếu mà anh thật sự làm mới khiến người ta ngạc nhiên. Thẩm Hạ Thời cầm một quả trứng gà: "Mua ở quán bán đồ ăn sáng gần đây?"
"Ừ." Mộc Tắc lấy quả trứng trong tay của cô rồi lột vỏ, lột xong lại tách lòng trắng và lòng đỏ ra, dùng muỗng múc lòng trắng đặt trong chén Thẩm Hạ Thời.
"Ăn xong chúng ta tới bệnh viện."
"Không được." Thẩm Hạ Thời vùi đầu