Editor: Ái Khiết
Phiên tòa yên tĩnh một cách kì lạ, Kim Thân Hồng đối với nơi này vô cùng quen thuộc, hắn thường xuyên đến đây, bất quá mỗi lần đều sẽ lấy được danh "vô tội" để được phóng thích. Đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Dãy bàng thính(*) có rất nhiều phóng viên và người có liên quan đến án kiện lần này. Mộc Tắc dẫn đầu đám người 19 bộ Hòe Giang ngồi hàng bên trái, bởi vì số người và khí thế áp chế lại làm phần lớn người ở đây muốn ghé mắt sang, lòng hiếu kỳ làm bọn họ nhịn không được nghiêng đầu nhìn lén, chỉ là khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của đối phương thì lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
(*) Ngồi nghe thẩm vấn nhưng không được coi là chính thức.
Ba vị thẩm phán đã ngồi lên ghế của mình, người ngồi trái và phải đều còn trẻ, người ngồi giữa là một vị trung niên đeo kính. Ông đang cúi đầu xem tư liệu mà kiểm phương và biện phương cung cấp, đẩy đẩy mắt kính: "Vị đại diện kiểm sát đã tới?"
"Vâng."
"Luật sư và bị cáo đã trình diện?"
Đinh Thừa Chu gật đầu, bộ dáng khiêm tốn: "Vâng."
"Nhân chứng trình diện rồi chứ?"
Chu Đồng không dám nhìn vào ánh mắt âm lãnh của Kim Thân Hồng, rụt cổ nhẹ nhàng đáp: "Vâng."
Thẩm phán khép tư liệu tuyên bố phiên tòa thẩm vấn bắt đầu. Kim Thân Hồng và Đinh Thừa Chu ngồi cùng bàn với nhau. Thẩm Hạ Thời ngồi đối diện bọn họ, bên trái, phải của cô là Dương Cẩn và Khương Hân. Hai bên nhìn lẫn nhau, cuộc chiến còn chưa khai hỏa thì mùi thuốc súng đã ngập tràn trong không khí.
Các phóng viên ngồi bàng thính đều đã mở máy tính, rất khẩn trương đặt tay ở bàn phím chờ đợi, chờ tòa án thẩm vấn hôm nay có thể bạo đến dường nào.
Xã hội bây thời đối với hành vi xâm phạm tình dục hay giết hại này đều không khoan dung, những người thờ ơ cũng chú ý đến tin tức nóng hổi này. Rất nhiều người đứng về phía Kim Thân Hồng cho rằng Thẩm Hạ Thời tham hư vinh, chỉ muốn câu theo để nổi tiếng, đương nhiên cũng có nhiều người ngay thẳng muốn xem chứng cứ phạm tội của Kim Thân Hồng, la hét muốn đem hắn ra ánh sáng công lý.
Cả hai đợt sóng xô đẩy vào nhau không ngừng, theo tình hình vụ án phát triển, tên của Kim Thân Hồng và Thẩm Hạ Thời đều được đẩy lên top search mạng xã hội. Đáng chú ý hơn, người trong cuộc đương nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng của vụ án này, bất luận Kim Thân Hồng có phải là phạm nhân hay không, không thể nghi ngờ hắn sẽ thành đề tài trò trà chuyện nước của tháng này.
Bầu không khí an tĩnh ẩn chút giương cung bạt kiếm ở tòa án, Đinh Thừa Chu mỉm cười nhìn Thẩm Hạ Thời, ý đồ muốn nhìn thấy một chút sợ hãi trong mắt cô. Thật đáng tiếc, cô không có.
Thấy hắn còn nhìn chằm chằm mình, Thẩm Hạ Thời lại cười: "Luật sư Đinh, trên mặt tôi tràn đầy chứng cứ luôn sao? Anh nhìn hơi lâu rồi đấy."
Khu bàng thính truyền ra một trận tiếng cười đè thấp, trong đó đáng chú ý nhất vẫn là ánh mắt lạnh băng như sương sớm của Mộc Tắc. Đinh Thừa Chu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mở tư liệu trên bàn ra.
Mặt trên cùng của tư liệu là khởi tố điều tra và hình phạt cuối cùng của kiểm sát dành cho Kim Thân Hồng, hắn đảo mắt qua một lúc.
"Tội xâm hại tình dục của Kim Thân Hồng." Hắn lắc đầu nhìn tư liệu: "Phủ quyết."
Mở đến trang thứ hai: "Tội giết người, phủ quyết."
"Tội cố ý gây thương tổn, phủ quyết."
Lật đến trang thứ năm, hắn phủ quyết toàn bộ tội lỗi Kim Thân Hồng. Đinh Thừa Chu ngẩng đầu khỏi đống tư liệu nhìn thẩm phán và Thẩm Hạ Thời: "Chủ trương bên phía tôi là Kim Thân Hồng vô tội."
Khu bàng thính vang lên một trận xì xào khe khẽ, tay của các phóng viên gõ như bay trên bàn phím, giao diện máy tính xuất hiện mấy chữ to: Sự kiện Kim Thân Hồng xâm hại tình dục và giết người, luật sư biện hộ vô tội!
Đối với chủ trương của biện phương, Thẩm Hạ Thời đã sớm liệu đến, bất quá ở phiên tòa nghe thấy hai chữ này, cô vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Không ít người đã đặt ánh mắt trên người Thẩm Hạ Thời, muốn nhìn một chút cô sẽ xử lý thế nào, lại thấy cô chỉ cười nhạt, bất động ngồi một đống ở chỗ kia. Nhưng nếu nhìn kĩ, nhất định sẽ thấy trong ánh mắt cô nhàn nhạt có sự châm chọc.
Thẩm phán cho phép bên biện phương bắt đầu trình bày quan điểm của mình, Đinh Thừa Chu cắm một cái USB vào máy tính, máy chiếu liền xuất hiện một văn kiện.
"Căn cứ vào điều tra của bên tôi, sinh hoạt cá nhân của người chết Ninh Hi rất không đàng hoàng. Học lực ở trường cũng thật không tốt, mời thẩm phán nhìn xem, đây là thứ tôi tìm được trên diễn đàn trường học."
Trong tay hắn cầm bút laser chỉ qua những bài đăng kia, không chút để ý đọc tiêu đề trên đó: "Ninh Hi là kỷ nữ, câu dẫn con nhà giàu, lòng ham hư vinh rất ghê tởm."
"Ninh Hi là đồ quê mùa lớn lên từ núi, bị bao dưỡng vì tiền."
"Ninh Hi nổi tiếng trong trường học là 'dễ tiếp xúc', chỉ cần đưa tiền, cái gì cũng nguyện ý làm."
Mỗi chữ hắn đọc, Chu Đồng càng run đến lợi hại. Ý cười bên khóe miệng Kim Thân Hồng ngày càng sâu, mà tay các phóng viên căn bản là dừng không được, lạch cạch ấn trên bàn phím, kỷ lục tốc độ này nhanh chóng làm người khác kinh ngạc.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài của Đinh Thừa Chu, nhất định sẽ có người cho rằng hắn vô hại, thậm chí còn coi là rất ôn hòa. Nhưng một người như vậy lại nói ra những từ vũ nhục người khác rất thuận miệng, mày hắn còn không nhăn một chút.
Bút laser của Đinh Thừa Chu dừng lại ở một bài đăng: "Để cho người khác chú ý là, tiêu đề này nhắc tới: Gần đây Ninh Hi thông đồng với con nhà giàu Kim Thân Hồng, có ý đồ muốn gả vào nhà hào môn."
Hắn quay đầu nhìn về phía Kim Thân Hồng: "Xin hỏi Kim thiếu gia, quan hệ giữa anh và Ninh Hi là gì?"
"Quan hệ người yêu." Kim Thân Hồng đáp.
Vì vậy tội xâm hại tình dục không thể thành lập!
Quả nhiên, Đinh Thừa Chu lập tức nhìn về phía thẩm phán: "Nếu hai người có quan hệ người yêu, như vậy giữa người yêu với nhau có một chút hành động thân mật cũng là chuyện thường tình, làm sao có thể nói là xâm hại tình dục được? Đương nhiên, nếu nói như vậy thì cũng phù hợp với tính cách của Ninh Hi."
Danh tiếng bên ngoài của cô bé đã là tham hư vinh, thật dễ làm người khác cảm thấy người nhà cô là vì lừa tiền của Kim Thân Hồng nên mới nói dối là xâm hại tình dục.
@ a i k h i e t
Thẩm phán cầm bút máy đè lên tư liệu: "Chỉ bài đăng đó không đủ để trở thành chứng cứ, có nhân chứng không?"
"Đương nhiên là có."
Nhân chứng của Đinh Thừa Chu đi lên, mặc đồng phục giống Chu Đồng, cô ta đứng ở chỗ của nhân chứng, nghe Đinh Thừa Chu hỏi: "Em đã thấy Ninh Hi và Kim thiếu gia hẹn hò sao?"
Cô ta đang muốn trả lời. âm thanh của Thẩm Hạ Thời đã nhẹ nhàng vang lên: "Nhân chứng, xin nhớ kỹ mỗi một câu trả lời của em đều phải chính xác, hơn nữa phải đảm bảo đó là sự thật!"
Nữ sinh cúi đầu: "Vâng, tôi đảm bảo."
Thẩm Hạ Thời không nói gì nữa, Đinh Thừa Chu cảm thấy là cô ngẫu nhiên phụ họa, ngoan cố chống lại nên trong lòng cười lạnh một tiếng, hỏi lại câu vừa rồi một lần nữa, nhân chứng đáp:
"Thật sự em đã nhìn thấy Kim thiếu gia và Ninh Hi hẹn hò, ngài ấy thường xuyên lái siêu xe tới trường học đón Ninh Hi, cũng tặng bạn ấy rất nhiều túi quần áo hàng hiệu."
Đinh Thừa Chu hỏi: "Em cảm thấy tình cảm giữa bọn họ thế nào?"
"Kim thiếu gia đối xử với Ninh Hi rất tốt, Ninh Hi thường xuyên khoe ra với các bạn học."
Chu Đồng bật dậy, rống giận: "Cậu nói dối!"
Trên mặt