Editor: Ái Khiết
Lên xe, Giang Hàn run rẩy ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Thời. Thẩm Hạ Thời nhìn thoáng qua Mộc Tắc, anh nghiêm túc đổ nước ấm ra ly rồi đưa cô, không hề có một chút giận dữ, thế sao lại khiến bạn của mình sợ thành như vậy?
Thẩm Hạ Thời nhận nước ấm, vừa định uống, đối diện vang lên giọng nói nhàn nhạt của Mộc Tắc: “Không biết nóng sao, thổi chút rồi uống.”
Cô ngoan ngoãn thổi vài cái, uống một ngụm sau đó lại nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Sao cậu lại sợ Mộc Tắc như vậy?”
“Hừ ——” Giang Hàn ghé vào bên tai Thẩm Hạ Thời: “Mới ra trường hai năm không hiểu chuyện, chọc tới vị này, bị giam ở chỗ anh ta hai ngày, lão tử mất ngủ hai tháng, sợ sợ!”
“Đáng sợ như vậy sao?” Thẩm Hạ Thời trộm nhìn thoáng qua Mộc Tắc, anh đang lấy một cái thảm trong xe đặt lên đùi cô, biểu tình nghiêm túc lại ôn nhu, thật đúng là không nhìn ra có gì khiến người khác sợ hãi.
Trong ấn tượng Thẩm Hạ Thời, trừ lúc Mộc Tắc đánh nhau bộ dạng có chút âm ngoan, ngày thường đều ôn nhu che chở cô, ngay cả trước kia cô trêu chọc anh, cũng không thấy anh làm gì với cô.
Giang Hàn thấy bộ dạng khó hiểu của cô, hận không thể rèn sắt thành thép: “Anh ta không hung dữ với cậu là vì thích cậu. Tên này thù dai lắm, cậu nghĩ tôi giống cậu sao.”
“Vậy làm thế nào cậu thoát ra ma trận của anh ấy được?” Âm thanh Thẩm Hạ Thời hỏi chuyện ép rất thấp.
Mộc Tắc lấy trong túi ra hai viên đường, cúi đầu xé gói, sau đó bỏ vào trong ly nước ấm trên tay Thẩm Hạ Thời, vừa liếc mắt một cái Giang Hàn đã bật ra xa.
Thấy vị đại ca này rốt cuộc đã đại phát từ bi rời khỏi xe, Giang Hàn thở một hơi dài, có chút ngượng ngùng nhìn Thẩm Hạ Thời, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Tôi nói với thằng cha đó, tôi có một người bạn lớn lên rất xinh đẹp, nếu tha cho tôi, tôi sẽ giới thiệu cậu cho anh ta.”
“Cái gì!?”
Trăm triệu lần Thẩm Hạ Thời cũng không đoán được bạn thân đã sớm đem cô bán đi rồi, cô trừng mắt nhìn Giang Hàn: “Cho nên anh ấy tha cho cậu?”
Vẻ mặt Giang Hàn đưa đám: “Không, thằng cha đó nói không có hứng thú với phụ nữ.”
“Sau đó thì sao?”
Giang Hàn cắn ngón tay, ngượng ngùng nhìn Dương Cẩn: “Sau đó tôi nói, tôi cũng quen biết một người bạn nam, nếu thích đàn ông thì nói tôi…”
Thẩm Hạ Thời: “...”
“Sau đó?”
Giang Hàn dúi đầu vào chỗ ngực Thẩm Hạ Thời, bi phẫn muốn chết: “Sau đó tôi bị đập một trận!!”
“...”
Vừa lắm!
Cô nói chuyện xong, Mộc Tắc đứng ở chỗ xa cũng đã hút xong một điếu thuốc, anh lên xe liền nói những tin tức đã điều tra được cho Thẩm Hạ Thời: “Anh hỏi hết rồi, đã lâu về trước tập đoàn Kim Thần có hại chết một người, Kim Đại Thành thì lại xử lý qua loa chuyện đó.”
Thẩm Hạ Thời vỗ tay một cái: “Một mạng người, hơn nữa còn trốn thuế! Kim gia coi như xong rồi.”
Ý cười treo bên khóe miệng cô nhìn rất âm trầm khiến người ta sợ hãi, trong mắt còn mang theo ánh sáng hưng phấn, người không biết nhìn khuôn mặt nhỏ này của cô, thế nào cũng không nghĩ tới cô gái xinh đẹp như thế lại thật ngoan độc. Gương mặt vui vẻ kia giống như đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của Kim Đại Thành sau này.
Thẩm Hạ Thời làm kiểm sát trưởng, rất có uy nghiêm, cô cũng đủ thiện lương và chính nghĩa, cũng đủ lý trí và bình tĩnh, chưa bao giờ sẽ sinh ra chút đồng tình với người làm chuyện xấu, tóm được người sẽ đá người đó tới cái chết. Đương nhiên, đối với kẻ yếu, cô cũng sẽ lo liệu bảo hộ mọi thứ.
Đây là việc khiến Mộc Tắc khá thưởng thức ở cô, cô biết nặng nhẹ nhanh chậm, đắn đo thỏa đáng, biết chuyện gì nên xử lý thế nào, người nào nên chịu trừng phạt, sẽ không bởi vì tác động bên ngoài mà thay đổi ý nghĩ của mình.
@ a i k h i e t
Nếu Thẩm Hạ Thời có thời gian nhìn bình luận trên mạng, nhất định sẽ phát hiện có một bộ phận dư luận đã hướng sang Kim Đại Thành, không ít người đồng tình với người cha mất con năm nào, công ty duy nhất cũng bị điều tra, thậm chí còn có người chỉ trích Thẩm Hạ Thời lãnh khốc vô tình, không có chút nhân tính nào.
Trên thế giới này luôn có một số người dùng đạo đức giả mà đánh giá người khác, bày ra một bộ dạng tự cho là không hề có sơ hở đi công kích đối phương, nếu có ý kiến bất hòa, lại mắng đối phương tam quan bất chính, sau đó thì xong việc.
Chờ khi sự tình thay đổi, mọi người như một trận gió hướng tới bên kia. Đã không có chủ kiến của mình lại không có giá trị quan, chỉ là một đống củ cải ngâm nước tương. Quan tâm cũng chẳng được lợi gì, đương nhiên Thẩm Hạ Thời sẽ không để ý đống nhảm nhí đó.
Điều tra xong, Thẩm Hạ Thời còn phải về viện kiểm sát, Giang Hàn luyến tiếc cô, ồn ào nhất định phải đi theo cô, sao Thẩm Hạ Thời không hiểu ý cô bạn chứ, phỏng chừng là muốn mượn cơ hội này lân la làm quen với Mộc Tắc, biến ân oán cũ thành hư vô.
Cô cũng không ngăn cản, ánh mắt nhìn Mộc Tắc mang theo chút lấy lòng, thật giống như đang nói: Bạn em tuy là người ngốc nghếch, nhưng anh ít nhiều cũng phải để cho cậu ấy chút mặt mũi, đừng so đo với người ta.
Mộc Tắc nhìn chằm chằm khuôn mặt như hoa đào của Thẩm Hạ Thời, lười nhác nâng khóe môi cười nhạt, thật làm cho anh nhớ tới lúc trước bạn thân cô - Giang Hàn khen lấy khen để không dứt lời, lúc ấy anh còn cảm thấy phụ nữ cái rắm gì, hiện tại có chút tiếc nuối, nếu lúc ấy gặp được Thẩm Hạ Thời, có lẽ hai người đã sớm ở bên nhau được hai năm rồi.
Tay anh đưa ra trước mặt cô, Thẩm Hạ Thời đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, đối phương nắm thật chặt sau đó đặt ở bên môi hôn một cái: “Vì mặt mũi em, nên anh sẽ không so đo.”
Giang Hàn hoan hô một tiếng liền nhận được một ánh mắt hình viên đạn lạnh như băng, là Thẩm Hạ Thời trừng cô, cô lập tức quỳ xuống, ôm lấy hai chân cô bạn kêu rên: “Hạ Hạ, tôi thật xin lỗi cậu! Tôi sai rồi! Cậu tha cho tôi đi!”
Thẩm Hạ Thời đẩy tay cô ra: “Đêm nay đến nhà tôi quỳ tiếp đi.”
“Được, cậu sắp xếp sao cũng được!” Gào một câu như vậy, Giang Hàn lại muốn ôm eo cô, gân xanh trên trán Mộc Tắc nhảy lên, ngón tay xách cổ áo Giang Hàn ném sang chỗ khác, phun ra mấy chữ: “Lái xe.”
Mộc đại gia thuận lý thành chương ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Thời, sờ sờ đôi tay lạnh băng của cô, đau lòng kéo vào áo khoác mình để ủ ấm.
Thẩm Hạ Thời thấy tâm tình anh không tồi, cười ngọt ngào thương lượng: “Lúc chúng ta làm việc vẫn không cần quá thân mật, giữ khoảng cách nhất định, như vậy mới có thể nghiêm túc làm việc, anh nói có đúng không?”
Anh cười đầy thâm ý: “Chú không phải là chú của cháu sao, là một người chú thì quan tâm cháu gái nhỏ có gì sai chứ? Chẳng lẽ cháu không xem chú là chú của mình?”
“...”
Nếu không phản công thì anh đã chẳng phải là Mộc Tắc rồi.
Thật âm hiểm!
Tươi cười trên mặt Thẩm Hạ Thời cứng đờ vài phần, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của Mộc Tắc bên tai: “Về sau ngoan một chút, lúc làm việc nhớ gọi chú.”
“...”
Thúc vào bụng chú đại gia vài cái luôn nhé!
Mắng thì mắng.
Thẩm Hạ Thời vẫn cười ngọt ngào trả lời: “Được.”
Chỉ là nghe ra có chút nghiến răng nghiến lợi.
Xe từ ngoại ô về trung tâm thành phố, không bao lâu đã về gần đến viện kiểm sát, vừa lúc là thời gian ăn trưa. Lúc trước Thẩm Hạ Thời và hai trợ lý đều ăn cơm ở nhà ăn viện kiểm sát, hôm nay nhiều người, mọi người dứt khoát đến nhà hàng gần đó ăn trưa.
Thẩm Hạ Thời ăn không nhiều, Mộc Tắc lại cố tình xem cô như quỷ chết đói đầu thai thành, chỉ đầy món đặt trước mặt cô. Mà cái này còn chưa tính, Mộc đại gia ngồi cạnh cô, thấy cái gì thuận mắt cũng gắp cho cô, cũng mặc kệ có bao nhiêu người nhìn.
Từ khi Thẩm Hạ Thời vào nhà hàng liền hấp dẫn không ít ánh mắt, không ít người lấy