Editor: Ái Khiết
Văn phòng có chút nặng nề, mùi nicotin tràn ngập trong không khí. Mộc Tắc híp mắt, vươn người đẩy cửa sổ nhỏ trong tầm tay. Gió lạnh thổi đến, phổi liền bị không khí lạnh lẽo bọc lấy, tinh thần anh chấn động, nghiêng đầu nhìn điện thoại trên bàn.
Thẩm Hạ Thời vẫn không gọi điện cho anh.
Anh ngửa đầu dựa vào ghế, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo sơ mi châm lửa rồi hít một ngụm, phun ra vòng khói trắng quanh quẩn trên không.
Anh em ở ngoài cửa phòng lão đại do dự nửa ngày, không biết là ai đẩy Mập Mạp lên, thân hình thật lớn của hắn đụng cửa nên phải tiến vào. Người đang hút thuốc hơi nhíu mày, vẫn không mở mắt.
Mập Mạp lớn gan, trước kia hắn là kẻ xấu cả gan làm loạn, rất kiêu ngạo, sau này Mộc Tắc cứu một mạng liền một mực khăng khăng đòi đi theo anh.
Thật ra 19 bộ Hòe Giang ai cũng có chuyện xưa, mà Mộc Tắc bước vào cuộc sống của họ, xuất hiện đúng lúc, ban ân huệ cho họ đúng thời điểm. Bọn người này thật ra cũng không phức tạp, Mộc Tắc không chê phiền toái cứu bọn họ, bọn họ cũng tập trung đi theo.
Người dần dần nhiều, danh tiếng Mộc Tắc cũng vang dội, sau lại thành lập 19 bộ Hòe Giang. Đây là bang hội đánh tạp, người người hỗn loạn, nhưng phần lớn đều thông minh có mánh khóe, vừa chính vừa tà. Bọn họ làm không ít chuyện tốt, đương nhiên cũng có chuyện xấu, lần nào cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao thật hoàn mỹ. Nhưng lúc này, mọi người lại nhìn lão đại do dự.
Mộc Tắc phảng phất như đã ngủ, rũ ngón tay kẹp điếu thuốc, sương khói đã ít đi, lửa cũng liu riu. Chỉ chốc lát sau, điếu thuốc đã cháy thành khói bụi ở trên bàn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không ai dám nói chuyện.
Nhị Tứ và Trảm Xuân chọc chọc Mập Mạp, cổ họng hắn ngứa ngáy, cúi đầu: "Đại ca, vị lão gia Hoa kiều kia yêu cầu anh lập tức động thủ."
Đối diện không động tĩnh, một lúc lâu sau mới nghe thấy âm thanh lười biếng của Mộc Tắc: "Đem tiền trả lại cho lão già đó đi, vụ này tao không tiếp."
"Vì sao!?"
Đều mang tâm trạng kích động, mấy người trăm miệng một lời hỏi tới, vì kinh ngạc, tiếng có chút lớn. Mộc Tắc liếc đám người đó một cái, bọn họ lập tức cúi đầu.
Bất luận là vì nguyên nhân gì, từ trước đến nay Mộc Tắc nói hay làm cái gì cũng sẽ không ai nghi ngờ hay phản kháng quyết định của anh, giọng nói văng vẳng vào trong phòng: "Khẳng định là do con đàn bà kia, nếu không lão đại chúng ta làm sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý."
'Phanh' một tiếng, cửa bị mở ra, Mộc Tắc đứng trước mặt đám người, mặt mày không vui lạnh lùng nói: "Đàn bà cái gì? Đứa ngu nào vừa nói về sau câm cái miệng lại đi."
"... Vâng."
Mộc Tắc đóng cửa lại, âm thanh cực lớn đến mức mấy người đàn ông lớn xác run cả người vì sợ. Anh em hai mặt nhìn nhau, trước nay mọi người có gì đều nói thẳng ra, lão đại có lúc nào quản bọn hắn nói về việc này đâu chứ,
Nhị Tứ vỗ tay một cái: "Thẩm kiểm sát trưởng này nha, chúng ta phải đối đãi đặc biệt, về sau hành động tùy vào hoàn cảnh đi."
"Tụi mày nói xem, có phải cô ta không coi trọng đại ca chúng ta không?"
"Cái này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?" Nhị Tứ nói.
"Gì, lúc nào, làm sao mày phát hiện? Tao thấy con gái người ta không có cái ý tứ kia với lão đại."
Trảm Xuân kéo hai người đi xa một chút để tránh Mộc Tắc nghe thấy lại gây phiền toái cho bọn họ:
"Tao đoán là lần đầu tiên gặp mặt, các mày không phát hiện con gái người ta nhìn thẳng vào mắt lão đại luôn sao. Lão đại chúng ta độc thân nhiều năm thật đáng thương, lần đầu tiếp xúc thân mật với con gái, còn mẹ nó là vì chấp hành công vụ, mày nói coi tức không!"
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng ly ném vào cửa kêu loảng xoảng, Mộc Tắc gào rống bên trong: "Cút đi!"
Mấy anh em rùng mình, ngẩng đầu chạy trốn nhanh hết sức có thể.
Mộc Tắc phiền muộn lại hút thuốc, càng ngày càng cảm thấy vị thuốc nhạt nhẽo liền hung hăng ấn xuống gạt tàn. Anh cầm di động, trừng mắt nhìn số điện thoại của Thẩm Hạ Thời, nhấn vào số cô do dự thật lâu, cuối cùng lại ném di động ra xa.
Anh cũng không tin mình thật sự coi trọng người phụ nữ kia.
@ a i k h i e t
Thẩm Hạ Thời trở về viện kiểm sát, thật đúng là bắt đầu xuống tay điều tra tập đoàn Kim Thần. Cô luôn luôn chịu trách nhiệm lời nói của mình, nếu đã nói ẩu nói tả, vậy thì làm luôn, cô không tin dựa vào nhân phẩm của hai cha con này thì công ty sẽ không có vấn đề.
Kim Thân Hồng vẫn còn phải tiếp tục điều tra, kết quả điều tra mới nhất và khẩu cung của hắn rất hoàn mỹ, không phải xã giao thì chính là ở nhà, ngay cả việc uống rượu, tìm lạc thú cũng không có, hoàn mỹ xây dựng hình tượng người đàn ông hoàn hảo ở nhà của hắn.
Thẩm Hạ Thời ném tư liệu lên bàn: "Bà đây đếch tin."
Cô cầm lấy áo khoác và bình giữ nhiệt: "Chúng ta đi một chuyến tới trường học của nạn nhân."
Khương Hân và Dương Cẩn chạy nhanh đuổi kịp.
Tới trường học, đầu tiên Thẩm Hạ Thời đến văn phòng hiệu trưởng nói rõ mục đích đến, ông ta đối với việc này cũng rất coi trọng, đương nhiên là trường học nào cũng không thể chịu đựng việc học sinh của mình chết như vậy.
Hiệu trưởng gọi giáo viên và bạn học có quan hệ tốt với nạn nhân đến, Thẩm Hạ Thời mời bọn họ ngồi xuống, mỉm cười: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ hỏi mấy vấn đề thôi."
Giáo viên thản nhiên hào phóng gật đầu, bạn học nữ lại có chút câu nệ. Khương Hân mở sổ chuẩn bị ghi chép, Thẩm Hạ Thời giọng ôn hòa hỏi vấn đề với giáo viên:
"Thành tích học tập thường ngày ở trường của Ninh Hi thế nào?"
"Khá tốt, đứng trong top 5 của lớp."
"Biểu hiện ngày thường của em ấy thế nào?"
"Có chút an tĩnh, rất ngoan ngoãn."
"Ừm," Thẩm Hạ Thời gật đầu: "Vậy tóm lại ý của thầy là, sinh thời Ninh Hi là một học sinh ưu tú ngoan ngoãn."
"Vâng."
"Cảm ơn ngài đã phối hợp, ngài có thể đi rồi." Giáo viên rời đi xong Thẩm Hạ Thời lại nhìn về bạn học nữ phía này, cô bé phảng phất có chút không dám nhìn Thẩm Hạ Thời, ánh mắt trốn tránh, hai tay co lại đan đan vào nhau.
Âm thanh Thẩm Hạ Thời nghe càng ôn nhu hơn: "Bạn học, em tên gì?"
"... Chu Đồng."
"Quan hệ của em và Ninh Hi thế nào?"
"Bình thường."
Tay viết chữ của Khương Hân dừng lại, cô và Dương Cẩn liếc nhau sau đó nhìn về phía Chu Đồng. Theo bọn họ biết, lúc còn sống, Ninh Hi và Chu Đồng có quan hệ tốt nhất.
Thật ra Thẩm Hạ Thời không ngoài ý muốn mấy, gia thế Kim Thân Hồng lớn như vậy, nữ sinh nhỏ bé làm sao lại muốn theo chân đối nghịch với bọn họ chứ? Giả ngu mới là biện pháp tốt nhất.
"Thanh danh của Ninh Hi ngày thường ở trường thế nào?"
"Em không biết."
Thẩm Hạ Thời nhìn thoáng qua đôi tay gắt gao giữ chặt của cô: "Ninh Hi có bạn trai không?"
Chu Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Thời, ánh mắt đối phương phảng phất như có năng lực xuyên thấu lòng người, trong lòng cô hoảng hốt, lập tức cúi đầu:
"Em không biết."
"Gia cảnh Ninh Hi thế nào?"
"Em không biết."
"Lúc còn sống Ninh Hi có nhiều người theo đuổi không?"
"Em không biết."
Chu Đồng nhẹ nhàng cắn môi, không rõ vị kiểm sát trưởng này vì sao lại luôn hỏi mình những vấn đề không thể hiểu nổi, cô có chút phiền: "Em thật sự không biết gì hết, chị không có việc gì để hỏi thì em trở về phòng học đây."
Thẩm Hạ Thời cũng không làm khó cô, gật đầu nói 'được'. Ba người nhìn Chu Đồng rời đi, Khương Hân đóng bút lại: "Cái gì cũng chưa hỏi, một chuyến đi tay không."
"Gì mà cái gì cũng chưa hỏi chứ." Thẩm Hạ Thời ý vị thâm trường cười: "Chúng ta về viện kiểm sát xử lý việc, chờ buổi tối lại hành động."
Dương Cẩn phía sau nghiến răng nghiến lợi: "Lại muốn tăng ca, cực kì ác độc mà!"
Trở về viện kiểm sát, Thẩm Hạ Thời lập tức nhào vào một đống tư liệu bên trong. Khương Hân thật sự không rõ vì sao cô lại liều mạng như vậy, rõ ràng là kiểm sát trưởng tối cao luôn luôn thắng kiện của viện kiểm sát Trừng Dương, lãnh đạo