Translation: Dii
Beta: Tm
Bạch Hạo Hiên không ngờ Bạch Duyên Đình sẽ xuất hiện đột ngột, anh ta sững sờ, theo tiềm thức buông cô ra, nhưng dù vậy tay anh ta vẫn nắm chặt cổ tay của Trình Khanh Khanh.
Bạch Duyên Đình nhìn qua tay anh ta, biểu cảm càng âm u, hung ác hơn.
Anh bước đến phía hai người họ, không nói lời nào, không hề khách khí giơ cao nắm đấm đánh thẳng vào mặt Bạch Hạo Hiên, mà Bạch Hạo Hiên cũng không tính trốn, đứng yên ở đó chịu trận, cánh tay kéo Trình Khanh Khanh cũng buông lỏng ra đôi chút.
Bạch Duyên Đình không dừng lại ở đó, trước khi Bạch Hạo Hiên có thể đứng vững, anh lại bước tới, túm lấy cổ áo và đấm thẳng vào mặt anh ta.
“Cậu làm tổn thương cô ấy chưa đủ sao? Tại sao lại tới tìm cô ấy gây rắc rối? Tại sao?”
Trong khi gầm lên, anh đã đấm vào mặt anh ta hai cái.
Trình Khanh Khanh không ngờ đến người luôn dịu dàng với cô lại nổi cơn thịnh nộ như vậy, hành động tàn nhẫn, như muốn đập chết anh ta ở đây cũng không hơn không kém.
Cho đến khi Bạch Hạo Hiên nằm liệt dưới đất, không bò dậy nổi, Bạch Duyên Đình mới chịu dừng tay, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Khanh Khanh đang nhìn về anh với gương mặt đầy hốt hoảng và kinh sợ, giống như người vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng vậy, anh hốt hoảng nhìn lại bàn tay mình, rồi lại nhìn về phía Trình Khanh Khanh với gương mặt căng thẳng, anh tiến về phía cô vài bước rồi bỗng nhiên dừng lại, cứ như thể nếu tiến thêm bước nữa thì sẽ làm cô sợ vậy.
“Khanh Khanh, em… đừng sợ anh được không em? Đừng sợ…” Anh nhẹ nhàng xoa dịu cô.
Trình Khanh Khanh không sợ anh, ánh mắt cô vô ý rơi vào miệng vết thương bên tay trái của anh, lại nhìn thấy có một vết hở trên đó, lúc nào máu cũng có thể chảy ra, mắt cô nhíu chặt lại, khuôn mặt cô lo lắng vội chạy tới kéo tay nói: “Sao lại chảy máu? Mau, chúng ta đi bệnh viện đi!”
Trình Khanh Khanh vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra giúp anh băng vết thương, nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh rồi bước xuống lầu, không hề quan tâm đến Bạch Hạo Hiên, người bị đánh đến mức không thể đứng dậy được.
Những người trong studio chụp ảnh vội vã chạy ra khi nghe Bạch Duyên Đình đến, họ cũng bị sốc khi nhìn thấy tình huống này, nhưng Trình Khanh Khanh không có thời gian để ý đến những gì họ nói, kéo anh lên xe, nhưng ngay khi lên xe, cô nhận ra rằng mình không biết lái xe, gấp đến mức muốn khóc.
“Làm sao đây? Em không biết lái xe! Em đi tìm người tới giúp!”
Đang định xuống xe, Bạch Duyên Đình vội vàng nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói với cô: “Ở đây có thuốc dự phòng, em có thể giúp anh sát trùng và băng bó, có một số loại thuốc chống viêm, vết thương nhỏ như vậy không cần thiết phải đến bệnh viện đâu.”
Trình Khanh Khanh yên tâm, nghe theo lời chỉ dẫn của anh, lấy hộp thuốc ra, dùng cồn sát trùng, bôi một ít thuốc rồi dùng băng gạc băng lại cẩn thận cho anh.
Vốn dĩ Bạch Duyên Đình rất lo lắng cô gái nhỏ này sẽ bị anh làm cho sợ hãi, bởi vì trước đây cô đã từng bị anh làm cho sợ hãi rồi.
Những năm qua đều vì cô ở bên cạnh anh, hiếm khi anh tức giận, nhưng hôm nay, anh lại chịu không được.
Nhưng anh không ngờ rằng cô không hề sợ anh một chút nào, không những thế cô còn lo lắng cho vết thương của anh, thật ra vết thương này chẳng là gì cả, nhưng anh không muốn ngăn cản cô, anh rất thích cách cô lo lắng cho anh, rất nhiều năm rồi, cuối cùng cô lại bắt đầu lo lắng cho anh.
Anh mỉm cười nhìn cô chữa trị vết thương, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt anh chợt tối sầm lại.
“Hạo Hiên hình như bị thương rất nặng…”
Tim Trình Khanh Khanh thắt lại, cô hiểu ý của anh, cô không ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Em không quan tâm anh ta có bị thương nặng hay không, anh ta đáng bị đánh vì dám tán tỉnh chị dâu của mình như thế này.”
Bạch tiên sinh nghe điều này cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi giúp anh xử lý vết thương, Trình Khanh Khanh nghiêm nghị nói: “Phải rồi, sao anh lại qua đây?”
“Anh lo là em không quen, cho nên là qua đây xem thử.”
“Có gì mà lo lắng chứ?” Nhưng cô vui vẻ vì anh quan tâm đến cô nhiều như vậy.
Trong lòng anh cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi thấy cô băng bó vết thương cho mình, băng gạc trắng bị bó thành một đôi tai thỏ, nếu như là trước đây, anh nhất định sẽ cảm tạo hình này rất nữ tính, nhưng bây giờ anh lại thấy nó vô cùng dễ thương, dễ thương giống cô, giống như việc cô sinh cho anh một cặp bảo bối nhỏ đáng yêu vậy.
“Phải rồi, môi trường ở đây như thế nào? Thích hay không?” Bạch Duyên Đình thay đổi chủ đề.
“Cũng tốt.”
“Nếu như em thích, vậy thì anh cho Tiểu Vương qua nói chuyện, ngày mai em có thể đến học rồi.”
Mọi chuyện anh đều vì lo lắng cho cô nên mới cố ý không đi, thế nên cô gật đầu cảm kích với anh.
“Được.”
Mặc dù Bạch Duyên Đình bị thương ở tay nhưng anh vẫn nhất quyết đưa cô về, anh không yên tâm đến công ty cho đến khi nhìn thấy cô vào nhà.
Trình Khanh Khanh trở về nhà chuẩn bị dụng cụ quay phim, một lúc sau thì các con trở về, các con trở về không lâu thì Duyên Đình cũng trở về, cô nghĩ đến chuyện anh làm việc bên ngoài, có rất nhiều cô gái tiếp xúc với anh, anh lại là một người tốt như vậy, vì thế cô cũng phải đối xử tốt với anh để tạo cho mình lợi thế cạnh tranh hơn, bao nhiêu năm nay anh đã làm việc chăm chỉ cô cũng cảm thấy rất có lỗi, bây giờ thì cô đã khỏe rồi, đã đến lúc phải trả ơn cho anh, như vậy anh bận rộn bên ngoài cả ngày trời thì khi trở về nhà cũng còn có một nơi ấm cúng.
Cô giúp anh chuẩn bị dép, lại ngâm trà Mao Tiêm anh thích uống, lúc anh về sẽ luôn đọc báo, vì vậy cô đã sắp xếp các tờ báo của ngày hôm nay đặt chúng lên bàn.
Sau khi làm xong những chuyện này, cô ôm Tiểu Cảnh cắt móng tay cho bé.
Một lúc sau anh quay về, vừa