Translation: Dii
Tay cầm máy ảnh của Bạch Duyên Đình rung lên, suýt nữa để máy ảnh rơi xuống, anh nhìn cô với vẻ không tin, còn Trình Khanh Khanh người đột nhiên nhận ra mình đã làm gì đỏ mặt ngay lập tức.
Thấy hai cái bánh bao nhỏ cũng trợn mắt ngoác mồm, cô vội vàng cười giải thích, “Vừa rồi ba cực khổ, đây là phần thưởng của ba.
” Quay lại nhìn Tiểu Nhã, “Tiểu Nhã cũng hôn ba một cái đi, tặng cho ba phần thưởng.
”
Tiểu Nhã nặng nề gật đầu, bây giờ cô bé không còn chán ghét mùi khói thuốc trên người của ba mình nữa, cô bé vội vàng vươn hai bàn tay non nớt của mình ra, ôm lấy khuôn mặt của ba rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Bạch Duyên Đình sững sờ một lúc mới định thần lại, chỉ khi định thần lại anh mới nhận ra mình đã làm được bao nhiêu việc tốt lúng túng không biết phải làm gì.
Ngay khi quay đầu lại thấy con trai đang ngước nhìn mình, anh giả vờ bình tĩnh nói: “Còn con?”
Tiểu Cảnh đầu đi vẻ mặt tự hào, “Giữa đàn ông với nhau, hôn cái gì mà hôn?”
“…” Không khí bị con trai phá vỡ, nhưng Bạch tiên sinh lại không hề giận dữ, trái tim vốn nồng đậm sự vui thích đã bị cảm xúc không liên quan hoàn toàn dập tắt.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió lạnh của mùa đông thổi tới, Trình Khanh Khanh chỉ thấy hai má mình bị gió thổi đau rát, nhưng trái tim cô thì ấm áp, một người đàn ông ấm áp, một cậu bé cũng ấm áp, còn có một cô nhóc bảo bối ấm áp thích thả thính luôn ở bên, cho dù là “rét cắt da cắt thịt” cô cũng không sợ hãi.
Ừm, mọi thứ đều là của cô, cô cần phải nắm thật chặt, nắm thật chắc, cô không muốn quay về thế giới lạnh lẽo đó nữa, cũng không muốn phải trải qua đêm đông giá rét cô độc một mình.
Buổi tối, Trình Khanh Khanh dỗ hai cái bánh bao nhỏ ngủ, sau đó dậy kiểm tra một số thông tin về nhiếp ảnh, xem đến gần 12h.
Cô cầm cốc đi xuống lầu, chuẩn bị rót một ly nước để uống, nhưng khi đi ngang qua phòng của Bạch Duyên Đình, cô thấy đèn trong phòng anh vẫn sáng, nghĩ rằng anh còn đang bận, vừa rồi anh bận lên bận xuống giúp cô tập chụp ảnh, mất rất nhiều thời gian, bây giờ chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn để giải quyết việc riêng của mình, Trình Khanh Khanh cảm thấy tội lỗi không ngớt, sau khi uống nước thì giúp anh chuẩn bị một chút thức ăn lót dạ.
Gõ cửa vài lần nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, “Vào đi.
”
Khi Trình Khanh Khanh đi vào, anh thật sự chôn đầu trước máy tính, lúc cô đi vào cũng không ngẩng đầu lên, có vẻ anh đang rất bận, một mặt hối hận: “Hôm nay vì giúp em luyện tập mà anh đã lãng phí rất nhiều thời gian đúng không?”
Bạch Duyên Đình quay đầu nhìn cô cười cười, “Nói ngốc cái gì vậy chứ?” Nói xong lại quay lại làm việc của mình.
Thấy anh bận như vậy, Trình Khanh Khanh cũng không muốn quấy rầy, vì vậy cô nói: “Em có làm bánh, anh ăn một chút đi, đừng bận quá lâu.
”
Bạch Duyên Đình dừng việc đang làm, liếc nhìn chiếc bánh, khóe miệng lập tức nở một nụ cười, nhìn thấy cô định quay người rời đi, không hiểu sao lại buột miệng nói: “Qua đây anh ôm một chút.
”
“….
” Trình Khanh Khanh dừng lại quay lại nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên, khi cô nhận ra những gì anh vừa nói, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
Bạch Duyên Đình cũng nhận ra mình có vẻ quá nóng nảy, nhưng sau khi nói xong cũng không rút lại được, đành phải cắn răng nói một cách bình tĩnh: “Lại đây anh ôm nào.
” Anh đẩy ghế ra sau một chút mở rộng vòng tay với cô.
Trình Khanh Khanh nghĩ dù sao cũng không phải là cô chưa từng được ôm, nên do dự một lúc rồi bước tới, nhưng anh nóng lòng muốn ôm có nên vươn tay kéo cô, có lẽ anh không khống chế được lực của mình, sức của anh có chút lớn, Trình Khanh Khanh kêu lên nặng nề sau đó ngã vào vòng tay anh.
Cô chỉ cảm thấy lúc đó ngã lên người anh, lồng ngực cứng rắn và vững chắc đó của anh đã chạm vào ngực- nơi mẫn cảm nhất của cô, làm nơi đó nổi lên một trận tê dại.
Mà ngã như thế, ánh mắt hoảng hốt của cô lại rơi vào đôi mắt dần nóng bỏng của anh, lúc này, cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh dường như có thứ gì đó đang sôi trào bùng lên, nhiệt độ nóng bỏng đó như muốn đốt cháy cô, Trình Khanh Khanh hoảng loạn trốn tránh, đang định rời khỏi người anh, thì anh lại vội vàng giữ chặt cánh tay cô, để cơ thể cô tới gần anh hơn nữa.
Anh ôm cô rất chặt, như muốn khảm cô vào cơ thể mình, cằm anh nhẹ xoa đầu cô, giọng nói của anh khàn khàn, “Khanh Khanh, đừng cử động, để anh ôm thế này thôi, chỉ ôm một lát thôi mà!”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng như người ăn mày cầu xin đồ ăn, giọng anh căng chặt như sẽ bị chặt đứt bất cứ lúc nào, nhịp tim của anh cứ đập thịch thịch thịch, dường như lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh giống như người bị trúng độc, còn cô là thuốc giải của anh, chỉ cần cô rời đi, anh chỉ có thể chết.
Giọng điệu cầu xin của anh khiến cô cảm thấy khó chịu, vì anh cảm thấy ôm cô có thể an ủi mình, tại sao cô lại không cho nhiều hơn? Sau đó, cô từ từ thả lỏng cơ thể ngả người hoàn toàn vào ngực anh.
Anh dụi cằm lên trán cô khẽ gọi: