Translation: Dii
Trình Khanh Khanh rụt rè nhìn anh, nhưng anh lại vươn tay nâng cằm cô lên, ánh mắt hơi híp lại, từ từ cúi đầu xuống, mang theo hơi thở ngày càng nặng nề và mùi hương nam tính đầy tính xâm lược không thể bỏ qua.
Cơ thể Trình Khanh Khanh như đông cứng lại, chỉ có thể nhìn anh đến gần, nhìn anh đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi cô, khi hai môi chạm vào nhau, cô cảm thấy đỉnh đầu mình như nổ một đợt pháo hoa, lách tách lách tách, tạo ra một màn pháo hoa chói lọi làm người ta kinh ngạc.
Anh chống khuỷu tay xuống giường để ổn định trọng lượng, tránh dồn toàn bộ sức nặng lên người cô, tay còn lại đỡ sau đầu cô ấn chặt cô vào môi mình.
Anh hôn cô nhẹ nhàng và tỉ mỉ, nhưng Trình Khanh Khanh vẫn nghe thấy tiếng anh nuốt vội vàng và hoảng sợ, như thể anh ăn cô từng miếng từng miếng rồi nuốt xuống bụng.
Sự căng thẳng lúc ban đầu cũng từ từ biến mất trong nụ hôn như gió xuân ấm áp của anh, cô nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận cảm giác được anh hôn, theo bản năng cô bám lên cổ anh, chủ động đáp lại.
Nhận được cái đáp lại của cô, anh nhất thời không nỡ buông tha cô, giống như chưa hôn đủ, anh không ngừng yêu cầu đòi hỏi, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào, cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi cô cảm thấy như sắp ngộp thở tới nơi thì anh mới thả cô ra.
Khuôn mặt cô đỏ rực, môi cũng bị anh hôn đến phiếm hồng, dường như cô đã trở thành một trái cây chín mọng, mùi thơm toả ra bốn phía quyến rũ người đằng sau muốn nuốt cô vào trong bụng.
Dục vọng trong cơ thể anh đã bành trướng như muốn nổ tung, nhưng anh biết, bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh không thể nóng vội như vậy.
Anh lăn người nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, cô gái này, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, cơ thể vẫn nhỏ như vậy khiến cho anh thương tiếc, anh nhẹ nhàng hôn lên đầu cô nói với giọng hơi khàn: “Bồi thường đúng chỗ, đi ngủ thôi.”
Trình Khanh Khanh ngoan ngoãn trong vòng tay anh, khuôn mặt ửng hồng gật đầu, vươn tay ôm lấy vòng eo rộng lớn của anh, híp mắt cười trong lòng anh, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Trình Khanh Khanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi cô nộp bài dự thi của mình, hai ngày chiến đấu này thực sự quá vất vả đối với cô Bạch Duyên Đình đã gọi điện cho cô trước khi cô đi làm vào buổi chiều.
“Công ty chút nữa có cuộc họp quan trọng sau này, anh không thể đón em được, anh đưa Tiểu Cảnh đến họp với anh.
Em đón Tiểu Nhã là được.”
Bạch Duyên Đình bây giờ đã bắt đầu để Tiểu Cảnh tìm hiểu một số việc liên quan đến công ty, cô chưa bao giờ can thiệp vào việc học của con, nhưng lúc này cô vẫn nhịn không được nói: “Đừng đặt yêu cầu quá cao với Tiểu Cảnh, dù sao con vẫn còn là đứa trẻ.”
Có một tiếng cười nhỏ ở đầu dây bên kia, “Được, anh tự có chừng mực.”
Trình Khanh Khanh đến thẳng trường mẫu giáo của Tiểu Nhã sau khi tan sở, nhưng được thông báo Tiểu Nhã đã được đón rồi.
“Tiểu Nhã được ông nội đón về, vì Bạch lão tiên sinh đích thân đến nên chúng tôi không dám….”
Trình Khanh Khanh không muốn làm cô giáo mẫu giáo khó xử nên đã mỉm cười với cô “Không có sao.”
Trình Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu tại sao bên Tử Kinh viên không nói gì lại tới đón bọn trẻ đi, nghĩ đến mâu thuẫn giữa Bạch Duyên Đình và Bạch lão tiên sinh, cô bèn gọi điện thoại cho Bạch Duyên Đình trước, định giải thích sự việc.
Bất ngờ là Bạch Duyên Đình tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nói với cô, “Trước tiên em hãy đến Tử Kinh viên bên đó, xem có thể mang Tiểu Nhã đi không, nếu không thể mang nó đi thì hãy dùng bữa ở đó, người bên đó nếu không quan tâm đến mẹ con em, thì đợi anh họp xong sẽ tới đón em.”
Trình Khanh Khanh gật đầu, “Được.”
Khi xe đến Tử Kinh viên, người giúp việc Philippines cô gặp lần trước đã đợi sẵn ở cửa, thấy cô ấy bước ra khỏi xe liền cúi đầu chào cô và nói: “Thiếu phu nhân, xin mời vào”.
Cũng không biết có phải người ở đây đã đoán được cô sẽ tới đây hay không, đặc biệt để cô đợi ở bên này.
Truyện được đăng tải độc quyền tại taymonkhuynhvu.wordpress.com
Mọi trang khác đều là đánh cắp.
Hãy đọc truyện một cách văn minh
Trình Khanh Khanh bước vào phòng, nhưng chỉ thấy một mình ông Bạch trong phòng khách rộng lớn, dì Văn và Tiểu Nhã, Tiểu Nhã và ông Bạch đang ngồi cùng nhau, cô bé đang viết chữ lên bảng, ông Bạch ngồi một bên nhìn, có lúc thì chỉ cho cô bé vài chỗ, khuôn mặt vốn nghiêm túc và cứng nhắc ban đầu của ông lúc này cũng thể hiện sự ân cần, có thể thấy rằng ông rất yêu quý Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã là người đầu tiên nhìn thấy cô bước vào cửa, cô bé vội vàng ném đồ trong tay xuống ghế sô pha rồi hào hứng chạy đến, Trình Khanh Khanh sợ cô bé bị ngã nên vội vàng chạy tới đón cô bé.
Dì Văn lúc này cũng đứng dậy đi tới, cười nói: “Vừa định gọi điện thoại cho con thì con đã tới rồi, đứa trẻ Tiểu Nhã này ngoan lắm con không cần lo lắng.”
Trình Khanh Khanh bế Tiểu Nhã lên vội vàng mỉm cười: “Làm phiền dì rồi dì Văn.”
Dì Văn giận dỗi nhìn cô một cái, “Người một nhà, phiền cái gì chứ?”
Trình Khanh Khanh cười ngượng ngùng, rồi lại nhìn sang phía ông Bạch, ông đã lấy lại vẻ cứng nhắc và nghiêm túc của mình, Trình Khanh Khanh cũng trở nên cẩn trọng hơn, do dự lát nữa có nên gọi ông hay không: “Ba.”
“Ừm.” Ông chỉ đáp lại một cách thờ ơ.
Trình Khanh Khanh thấy dáng vẻ ông hờ hững với mọi người, cũng không quan tâm ai, chỉ muốn tìm lý do gì đó để đưa Tiểu Nhã đi, dì Văn dường như nhìn ra được tâm tư của cô, liền vội nói với cô: “Khanh Khanh à, chúng ta cùng nhau ra sân sau nói chuyện và dạo bộ đi? Để Tiểu Nhã ở đây chơi với ông nội.
”
Trình Khanh Khanh nghĩ ngợi một lúc,” Được ạ.”
Đặt Tiểu Nhã xuống, dỗ cô bé một lúc rồi Trinh Khanh Khanh mới cùng dì Văn ra sân sau, lúc sắp tới cửa ra nhìn thấy Lương San đang từ trên lầu đi xuống, Trình Khanh Khanh nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy cô thì ánh mắt Lương San lại sáng lên, nhiệt tình bước tới chào hỏi cô, “Khanh Khanh à cô tới rồi!”
Trình Khanh Khanh lại chỉ cười nhẹ, cũng không nói nhiều với cô, đi theo dì Văn ra sân sau.
“Khanh Khanh à, dì và mẹ con đã làm bạn thân 20-30 năm rồi, con phải biết dì Văn sẽ không hại