Translation: Dii
Beta: Tm
Cô nhớ rằng mình rõ ràng là đã chết rồi, tỉnh dậy thì lại ở trong bệnh viện, cơ thể không chỉ có thể di chuyển được mà ngay cả ngoại hình cũng có chút thay đổi, quần áo hàng hiệu xa lạ trên người.
Tiếng Bạch phu nhân từ miệng mấy người đó, còn có người đàn ông đột nhiên dịu dàng với cô, và những mảnh ký ức không thuộc về mình chợt hiện về trong tâm trí cô.
Đây không phải là mơ, bởi vì cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm trên người anh khi anh vừa ôm cô, nếu không phải là mơ, tại sao một người rõ ràng đã chết lại xuất hiện ở đây?
Tại sao tỉnh lại lại trở thành Trình Khanh Khanh, Bạch phu nhân?
Là bởi vì cô trùng sinh sao? Trùng sinh lên người tên Trình Khanh Khanh, nhưng người này tại sao lại có ngoại hình giống với cô?
Người tên Trình Khanh Khanh này chắc là đã bị bệnh rồi, nếu không sao lại ở bệnh viện? Còn nữa, dựa vào những lời phán đoán của bác sĩ và người đàn ông này, cô ấy rất có khả năng bị bệnh tâm thần, nếu không làm sao người khác có thể hỏi cô ấy là bọn họ là quái vật hay người chứ?
Với lại, nếu cô có thể trùng sinh trên người cô gái này vậy có nghĩa là Trình Khanh Khanh đã chết trước đó.
Cái suy nghĩ này quá là khó thể tưởng tượng rồi, linh hồn trọng sinh, chuyện này chỉ thấy trong TV và tiểu thuyết.
Nhưng hiện tại dường như chỉ có lời phân tích này mới giải thích được tại sao cô lại xuất hiện ở đây thôi…
Đôi mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào mặt cô, nhất thời cô không biết phải nói gì với anh ta.
“Tôi…”
Cô thực sự muốn giải thích với anh là cô không phải vợ anh, không phải Trình Khanh Khanh khiến anh kích động, khiến anh vui như điên như cuồng.
Nhưng cô không biết phải nói như thế nào cho anh biết về loại trải nghiệm quá kỳ quái này.
Ngay cả cô cũng không thể tin được, huống chi là anh.
Thứ hai, không hiểu sao cô luôn cảm thấy đau lòng, không thể nào giải thích được khi nhìn thấy người này.
Anh vui vẻ như vậy, ngạc nhiên mừng rỡ như vậy, cảm xúc của anh mãnh liệt như vậy nếu nói với anh rằng cô không phải vợ anh, người vợ thật sự của anh đã chết rồi, tuyệt vọng nối tiếp niềm hi vọng chắc hẳn khiến anh rất đau khổ.
Do dự một lúc, cô cúi đầu, thì thầm với anh: “Thật ra… tôi đã không còn nhớ chú là ai nữa.
Ý của tôi là, tôi không nhớ gì về chuyện trước đây nữa, cũng không phải là không nhớ toàn bộ, chỉ nhớ một số đoạn ký ức.
Ví dụ như tôi đang rất đau, tôi tự hành hạ mình thì chú giữ tôi lại.”
Mặc dù sự thật được che giấu nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Có chút lo lắng rằng anh sẽ thất vọng, vừa rồi bởi vì cô nói anh là người chứ không phải quỷ mà vui vẻ đến mức hốc mắt đỏ bừng, sợ rất anh cho là cô đã khỏi bệnh, người vợ khỏe mạnh của anh đã trở lại.
Nhưng bây giờ cô tạt một gáo nước lạnh vào anh, sự hi vọng mãnh liệt của anh đại khái chắc là đã mất đi một nữa.
Anh thận trọng mong chờ câu trả lời của cô, bây giờ nghe cô nói như vậy, biểu cảm trên mặt anh dần thu lại, trong mắt hiện lên vài nét phức tạp, thật lâu sau mới hơi cúi xuống đối mặt với cô, tuy nét mặt anh kinh ngạc nhưng không hề thất vọng: “Em không nhớ sao?”
Trình Khanh Khanh gật đầu: “Chỉ nhớ một số đoạn ký ức.”
“Đoạn ký ức nào?” Anh hỏi một cách lo lắng.
“Chính là đoạn vừa rồi tôi nói tôi không ngừng tự cào mình, chú xuất hiện xoa dịu tôi, ôm lấy tôi.”
Ánh mắt anh có nét trốn tránh, cái nhìn càng ngày càng phức tạp: “Còn nữa không?”
“Không còn nữa.”
Anh nhìn cô thật sâu như muốn nhìn thấu mọi sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt của cô, trên mặt anh không có sự thất vọng, cô dường như cũng nhìn thấy một tia ngạc nhiên trong mắt anh.
Lúc lâu sau anh nở một nụ cười dịu dàng với cô: “Không sao hết, quên anh rồi, vậy thì anh tự giới thiệu mình với em một chút nhé.
Anh là Bạch Duyên Đình, là chồng của em, em tên là Trình Khanh Khanh, là vợ của anh.”
“!!!!!!!”
Đờ mờ, khả năng tiếp thu của anh chàng này cũng tốt quá rồi đó? Chấp nhận chứng mất trí nhớ của cô nhanh như vậy?
Vừa rồi, nhìn vào biểu hiện và sự dịu dàng của anh đối với cô, trong những mảnh kí ức vụn vỡ của cô thì người đàn ông này yêu cô rất nhiều nhưng mà tại sao cô quên mất anh anh cũng không hề không vui, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ bất ngờ.
Trình Khanh Khanh đột nhiên nhớ đến những mảnh vỡ trong kí ức, dường như cô rất chống cự anh.
Nghĩ đến lúc nãy anh cẩn thận hỏi rằng cô còn hận anh không thì cô đoán rằng Trình Khanh Khanh này vốn không hẳn là không thích người chồng này.
Nghĩ như vậy, cô không thể nào không thốt ra một câu hỏi: “Trước đây có phải em hay không thích anh?”
Một chút anh cũng không tức giận, cũng không có bất ngờ, vẫn giữ nụ cười dịu dàng như cũ, rất kiên nhẫn nói với cô: “Sau này Khanh Khanh thích anh là được rồi.”
“…”
Nhưng mà cô cảm thấy rất lạ, người đàn ông này đối với cô tốt lắm, hơn nữa anh cũng không tồi.
Chỉ xét từ trang phục và vẻ ngoài tôn nghiêm khi mà nhóm bác sĩ nhắc đến tên anh thì cũng đủ cho thấy người đàn ông này phải có một địa vị xã hội nhất định.
Tại sao Trình Khanh Khanh không thích người đàn ông quan tâm đến cô như vậy?
“Anh đi gọi bác sĩ lại đây kiểm tra cho em một chút, sau đó sẽ dẫn em đi ăn cơm nhé?”
Biểu cảm của anh đã trở lại bình thường, giọng điệu cũng đã trở lại nhẹ nhàng như cái nhìn đầu tiên cô nhìn thấy.
Trình Khanh Khanh thu lại suy nghĩ, nhàn nhạt gật đầu…
Bạch Duyên Đình đi ra ngoài, Trình Khanh Khanh cũng đi tới trên giường ngồi xuống, hiện tại cô vẫn còn hơi choáng váng.
Cô luôn cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ, cô trọng sinh trở thành Trình Khanh Khanh, cô có một người chồng rất yêu cô.
Lấy chồng của người ta hời như thế này thì có vẻ không biết xấu hổ nhưng cô còn biết làm sao đây? Lẽ nào lại để cô ấy chết thêm lần nữa? Lúc cô chết thì chết không can tâm, bây giờ còn sống thì phải sống thật tốt.
Mà cơ thể này rất khỏe mạnh, có thể vận động, nhảy múa, ăn uống, dù muốn chết cũng phải hưởng thụ đủ đã rồi mới chết.
Bạch Duyên Đình đi một chút rồi trở về nhưng mà bác sĩ đã không đi cùng anh.
“Hai đứa nhỏ muốn gặp em.”
Trình Khanh Khanh nhíu mày: “Hai…đứa nhỏ?”
Anh cười dịu dàng trông rất đẹp: “Con của chúng ta.”
“….” Cho nên bây giờ không chỉ cô tiện nghi có được một người chồng mà còn tiện nghi có được hai đứa con sao?
Trình Khanh Khanh đi theo Bạch Duyên Đình đến một căn phòng rộng rãi ở cuối hành lang bệnh viện.
Trong phòng không có gì ngoài một bức tường kính ở chính giữa, phía sau bức tường kính là hai đứa trẻ, một