Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

33: Bánh Bao Nhỏ


trước sau


Edit: Haan
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt chợt lóe lên sợ hãi, thân thể cũng co rúm lại một chút theo bản năng.

Lúc này Bạch Duyên Đình mới ý thức được mình đã làm gì, vẻ tức giận trên mặt anh dần dần bình phục lại, không ngừng điều chỉnh hô hấp để cho mình bình tĩnh.
Anh muốn tiến lên an ủi cô, nhưng vừa bước lên một bước liền thấy cô vội vàng lui về phía sau.

Trong lòng anh đau xót, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng dừng bước, vẻ mặt khẩn trương hướng về phía cô: “Thật xin lỗi Khanh Khanh, anh dọa em sợ sao?”
Cô cũng chậm rãi bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, “Đây mới đúng là anh phải không Bạch Duyên Đình? Anh thật biết cách che dấu mình.”
Giọng nói cô nồng nặc mùi chăm chọc, hời hợt, tựa như anh đối với cô không đáng nhắc tới cỡ nào.
Anh chỉ cảm thấy trái tim như bị giáng một đòn nặng, lúc này chỉ sững sờ nhìn cô không biết nên nói gì.

Hồi lâu sau anh mới cười tự giễu, bởi vì tâm tình quay cuồng, bởi vì lồng ngực bị đè nén khiến anh hít thở không thông, trong giọng nói anh lộ ra sự khản đặc nồng đậm.
“Khanh Khanh, anh cũng là con người, cũng có hỉ nộ ái ố.

Anh cũng có lúc khổ sở, có lúc tức giận.

Chỉ là bình thường anh luôn có thể khống chế tốt tâm trạng của bản thân, người bình thường không có cách nào dễ dàng gợi lên mà thôi.”
Trình Khanh Khanh không nói gì, cũng không nhìn anh, Bạch Duyên Đình há miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, thở dài, vẻ mặt mệt mỏi nói với cô: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi,  anh sẽ bảo dì Trương dọn dẹp một chút.”
Từ sau ngày đó hai người bọn họ cũng không còn nói với nhau một câu dư thừa nào, bình thường bất quá chỉ là một ít sự giao tiếp hết sức khách khí.

Rõ ràng là vợ chồng lại xa cách như người xa lạ.
Trình Khanh Khanh vẫn thường xuyên đi thăm ba Trình, Bạch Duyên Đình cũng an bài người đi theo bên cạnh cô như cũ.

Chỉ là kể từ khi biết Bạch Duyên Đình vẫn phái người đi theo cô, cô càng nhìn người đi theo này càng cảm thấy không vừa mắt.
Hôm nay, từ bệnh viện đi ra, cô chuẩn bị đi mua một tách cà phê, người này vẫn đi theo, Trình Khanh Khanh rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, giận dữ nói với anh ta: “Nếu anh vẫn đi theo tôi, anh có tin là tôi xông ra đường cho xe tông hay không!!”
Người này có lẽ cũng không ngờ cô lại nổi giận đến như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.

Trình Khanh Khanh không nhiều lời nữa, trực tiếp đi qua bên kia đường mua cà phê, mà anh ta quả nhiên không đi theo, chỉ cách một con đường vững vàng nhìn chằm chằm vị trí quán cà phê kia.
Trình Khanh Khanh mua cà phê xong đang muốn ra khỏi quán, vừa xoay người lại đụng phải người khác.

Cũng may cà phê của cô cầm chắc nên không vẩy ra trên người người này, nhưng cô vẫn vội vàng lui ra một bước nói với anh ta: “Thật ngại quá.”
Người này đội một cái mũ lưỡi trai, lại đeo một cái kính râm đen.

Mặc dù anh ta đã che chắn bản thân cẩn thận, thế nhưng Trình Khanh Khanh vẫn có thể nhận ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ hé ra dưới chiếc kính răm như cũ.
�Chỉ có điều cô không có thói quen mê cái đẹp, lập tức cũng không thèm để ý tới, đang muốn rời đi, người này đột nhiên ghé vào bên tai cô nói: “Bạch phu nhân, có muốn đi thăm Dương Hân hay không?”
Trình Khanh Khanh dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm anh ta, “Anh là ai? Làm sao anh biết Dương Hân?”
Ánh mắt người này cảnh giác nhìn quanh tứ phía, nhỏ giọng bên tai cô: “Tôi và Dương Hân đều là thực tập sinh của giải trí Thái Hoa, tên tôi là Khang Bạch.” Anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở vài cái đưa cho cô, “Đây là ảnh chụp chung của tôi và Dương Hân.”
Trình Khanh Khanh mặt đầy nghi hoặc nhận lấy, thấy phía trên thật sự là Dương Hân chụp chung với anh ta, Dương Hân trong ảnh cười rất rực rỡ.
“Bạch phu nhân, Dương Hân cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.”
Trong lòng Trình Khanh Khanh căng thẳng, vẻ mặt không dám tin nhìn anh ta, “Cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
“Nếu Bạch phu nhân cô tin tưởng tôi, tôi sẽ dẫn cô đi gặp cô ấy.

Nếu Bạch phu nhân không tin, thì coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Tuy rằng cô không quen biết người này, nhưng thái độ anh ta nói chuyện vô cùng thành khẩn.

Trực giác Trình Khanh Khanh nói cho cô biết anh ta không phải đang lừa cô, cô xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua vệ sĩ đứng ở đối diện, cắn môi, “Được, tôi đi theo anh.”
Trình Khanh Khanh cùng anh ta từ cửa sau đi ra ngoài, chặn một chiếc taxi.

Dọc theo đường đi cô đều không ngừng hỏi Dương Hân bị làm sao, nhưng người này vẫn giữ kín như bưng, chỉ nói với cô là tới nơi thì biết.
Taxi dừng lại trước một bệnh viện, Trình Khanh Khanh là dân Ký thị, đương nhiên cũng biết bệnh viện này là bệnh viện tâm thần nổi danh Ký thị.

Sau khi xuống xe Trình Khanh Khanh càng thêm nghi hoặc, “Sao anh lại mang tôi tới nơi này?”
Khang Bạch lại giơ tay mời cô: “Bạch phu nhân, Dương Hân ở bên trong.”
Trình Khanh Khanh có một loại dự cảm đặc biệt không tốt, trên đường vào bệnh viện cô đột nhiên nghĩ đến lần trước cô cô nhắc tới Dương Hân với Bạch Tuệ Nhiễm.

Trên đường có lẽ cô có chút hoài nghi, nhưng hiện tại cô đã thật sự tin Dương Hân xảy ra chuyện.
Trình Khanh Khanh và Dương Hân đã học cùng ban từ lúc sơ trung, cao trung vừa là bạn cùng lớp vừa là bạn cùng phòng.

Hai người các cô có sở thích hợp nhau, là bạn bè hợp tính nhất.

Dương Hân trong mắt cô vẫn luôn tích cực hướng về phía trước, là cô gái hào phóng lại lạc quan, mặc kệ gặp phải chuyện gì cô ấy đều hi hi ha ha, dường như chưa từng thấy cô ấy thương tâm khổ sở.
Thế nhưng, khi cô cách một cái cửa kính nhìn thấy Dương Hân đang điên cuồng ôm mình thét chói tai trong phòng bệnh, cô cảm thấy tất cả đều không có thật.

Dương Hân yêu cái đẹp làm sao có thể tóc tai bù xù không hề có hình tượng, một Dương Hân vĩnh viễn mỉm cười đối mặt với cuộc sống làm sao có thể cuồng loạn khóc la.
Cảm xúc của cô ấy quá mức kích động, rất nhanh liền có bác sĩ chạy tới đặt cô ấy lên giường, tiêm thuốc an thần, Dương Hân đang ở trạng thái điên cuồng lúc này mới an tĩnh lại.
Trình Khanh Khanh ngơ ngác nhìn một màn này, cô thật sự không cách nào đem cô gái trước mắt liên tưởng với Dương Hân mà cô quen biết.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Mấy tháng trước cô ấy còn nói muốn làm mẹ nuôi của con cô, cô ấy còn nói cô ấy muốn trở thành đại minh tinh hào quang vạn trượng.

Sao chớp mắt lại biến thành bộ dạng này? Làm sao A Hân của cô có thể biến thành như vậy?
“Dương Hân không biết đắc tội gì với Bạch tổng, bị Bạch tổng cho người tra tấn suốt một tháng, lúc tôi nhìn thấy cô ấy cô ấy đã biến thành bộ dạng này.”
Trình Khanh Khanh phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh ta, “Anh nói cái gì?! Là Bạch Duyên Đình biến cậu ấy thành bộ dạng này?” Khang Bạch gật đầu, “Tôi nghe bác sĩ nói, cô ấy có thể bởi vì bị ảnh hưởng trong một thời gian dài… bị ngược đãi tình dục, cho nên…”
Trình Khanh Khanh nặng nề lui về phía sau một bước, cả người như bị sét đánh, Bạch Diên Đình, ngược đãi tình dục, một tháng…
Cô chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, nếu không phải có Khang Bạch chống đỡ, chỉ sợ cô đã sớm ngã xuống đất.

Khang Bạch đỡ cô đứng vững, lo lắng hỏi một câu: “Cô không sao chứ Bạch phu nhân?”
“Có thật là anh ấy không? Tất cả những việc này có thực sự là anh ấy làm sao?”
Khang Bạch gần như là không chút nghĩ ngợi, “Là anh ta.”
Trình Khanh Khanh đột nhiên nở nụ cười, giám sát cuộc sống của cô, hại ba cô trở thành người thực vật, thành người bị tình nghi, hôm nay lại là hung thủ hại bạn cô biến thành người điên.

Bạch Diên Đình, đến tột cùng anh là một người như thế nào?!
Lúc trước cô nhất thời xúc động đến tột cùng đã gả cho tên ma quỷ như thế nào?!
Sau khi cô từ bệnh viện đi ra trực tiếp chạy tới công ty của Bạch Duyên Đình – tập đoàn Thái Hoa.

Đây là lần đầu tiên sau lâu như vậy kết hôn với anh cô mới đến nơi anh làm việc.

Sau khi ở quầy lễ tân biết được văn phòng của anh ở tầng cao nhất, cô liền không quan tâm xông vào, nhưng lại bị trợ lý thông báo anh không có ở đây.
“Anh ta đi đâu rồi?”
Trợ lý Vân Lỗi ánh mắt lóe lên, “Tôi cũng không biết Bạch tổng đi đâu, anh ấy chỉ nói ra ngoài có việc.”
Trình Khanh Khanh biết bên cạnh Bạch Duyên Đình có hai trợ lý thân tín.

Một là Vương Tử Dương, một là Vân Lỗi, hai người này đều là người anh tín nhiệm nhất, anh đi đâu, bọn họ không có khả năng không biết.

Hơn nữa vừa rồi dáng vẻ Vân Lỗi lóe ra, Trình Khanh Khanh biết anh ta đang nói dối.
Bây giờ cô không thể chờ đợi được muốn gặp Bạch Diên Đình, cô muốn hỏi anh vì sao lại tra tấn Dương Hân như vậy.

Anh và người phụ nữ khác thế nào cô không quản được, nhưng vì sao phải xuống tay với Dương Hân?!
Trình Khanh Khanh dưới tình thế cấp bách, trực tiếp ném bình hoa đắt tiền trong văn phòng Bạch Duyên Đình xuống mặt đất.

Cô nhặt một mảnh vụn sắc bén đứng lên đặt trên cổ, lạnh giọng nói với Vân Lỗi: “Dẫn tôi đi gặp Bạch tổng của các người, nếu không tôi sẽ chết ở chỗ này.”
Vân Lỗi thấy thế cũng hoảng sợ, rơi vào đường cùng anh ta chỉ đành gật đầu đáp ứng, “Phu nhân, trước tiên cô đừng xúc động, mau buông mảnh vỡ xuống, tôi dẫn cô đi gặp Bạch tổng là được.”
Kho hàng bên cạnh bãi đỗ xe dưới tập đoàn Thái Hoa là nơi thần bí nhất của toàn bộ công ty.


Nghe nói chỉ có được tổng giám đốc đồng ý mới có thể tiến vào bên trong, người trong công ty thường xuyên bàn tán, nói là bên trong chứa kho báo, là trấn bảo của Thái Hoa.

Lời đồn này một truyền mười mười truyền trăm, về sau tất cả mọi người đều tin, bên trong chắc chắn chứa bảo vật giá trị liên thành.
Bất quá, lời đồn đãi dù sao cũng chỉ là lời đồn đãi, kho hàng này chỉ là kho hàng bình thường.

Chất đống bên trong đều là một ít đồ linh tinh công ty không cần dùng.

Sở dĩ nó thần bí, là bởi vì Bạch Duyên Đình thường xuyên lợi dụng nó để giải quyết những vấn đề không thể giải quyết được trên mặt đất.
Đương nhiên là một số vấn đề không thể nhìn thấy hết.
Trên đường Mạch Gia Hân đến công ty bị nhiều xe ô tô vây kín, sau đó bị người trên xe bịt mắt trói lại.

Cô ra vốn tưởng rằng mình bị bắt cóc, cho đến khi tấm vải đen trước mắt bị người ta kéo ra, cô ta nhìn thấy người đứng trước mặt mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cô ta không hiểu vì sao Bạch Duyên Đình lại dùng phương thức này đưa mình đến đây.
“Duyên Đình, là anh trói em? Sao anh lại làm thế?”
Bạch Duyên Đình đang ngồi trên một cái sofa bỏ hoang hút thuốc, hai chân anh tao nhã vắt chéo, thân ảnh cao lớn kia ngồi xuống sofa, nhất thời làm cho người ta có cảm giác quân lâm thiên hạ.
Sương khói mờ mịt, làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ mơ hồ cảm thấy sắc mặt của anh không tốt lắm.
“Anh mau bảo bọn họ buông em ra, có chuyện gì chúng ta đều dễ nói.”
Bạch Duyên Đình ném nửa điếu thuốc trên mặt đất, đứng dậy hung hăng giẫm đạp, hai tay anh đút túi chậm rãi đi tới.

Lần này cô ta thấy rõ ràng, anh vẫn là dáng vẻ tao nhã như cũ kia, khóe miệng anh vẫn mang theo một nụ cười làm cho người ta như tắm trong gió xuân.
Anh đi tới, dừng lại trước mặt cô ta, vươn ngón trỏ nhấch cằm cô ta lên.

Mạch Gia Hân quen biết anh cũng không phải chỉ một năm rưỡi, đương nhiên cô ta biết rõ tính cách của anh.

Anh là một người như vậy, tuy bề ngoài luôn ôn hòa vô hại, dễ gần gũi, nhưng cô ta biết thật ra anh khó tiếp cận như thế nào, nhất là đối với phụ nữ.

Có đôi khi cô ta còn hoài nghi anh rốt cuộc có phải là đàn ông hay không, bởi vì cô ta chưa từng thấy anh và người phụ nữ nào quá gần gũi, đương nhiên, ngoại trừ người vợ đã kết hôn chớp nhoáng kia của anh.
Thế nhưng, giờ phút này anh làm động tác thân mật đối với cô ta như vậy, cô ta cũng không thấy mừng rỡ.

Bởi vì cô ta rõ ràng nhìn thấy, lúc anh nhấc cằm cô ta lên, trong mắt anh chợt lóe lên một tia sát ý.
“Gia Hân à.

Cô có nghĩ bình thường tôi đã quá lịch sự với cô không?”
Anh vẫn cười như cũ, lúc anh nói những lời này cũng mang theo một loại ý cười nhẹ nhàng, nhưng Mạch Gia Hân lại thấy ánh mắt anh càng ngày càng lạnh, lạnh đến xâm nhập tận xương tủy.
“Ý anh là sao?”
Anh nhẹ nhàng cười khẽ, “Kỳ thật, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, một số hành vi của cô tôi cũng có thể dễ dàng tha thứ.

Ví dụ như tôi có thể dễ dàng tha thứ cho cô không lịch sự dựa vào người tôi chụp ảnh khi không được sự cho phép của tôi, ví dụ như tôi cũng có thể dễ dàng với việc cô bỏ thuốc vào rượu của tôi.

Chỉ là, mỗi người đều có điểm mấu chốt nhất định, những thứ này tôi đều có thể dễ dàng tha thứ, nhưng tôi không thể tha thứ việc cô đem ảnh chụp gửi cho vợ tôi làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy!”
Lúc này Mạch Gia Hân mới hiểu được, hôm nay anh tốn nhiều công sức đưa mình đến nơi này là vì sao, cô ta nhếch môi cười trào phúng, “Đúng vậy… Em đã gửi cho cô ta bức ảnh chụp chung của em với anh, anh định làm gì em?”
Ba cô ta là bạn của ba anh, hai nhà Bạch, Mạch là quan hệ môi hở răng lạnh, bọn họ lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cô ta chắc chắn Bạch Duyên Đình anh sẽ không làm gì cô ta.
Ý cười trào phúng của cô ta làm cho Bạch Duyên Đình cảm thấy ghê tởm, anh nặng nề hất tay, lấy khăn tay ra lau sạch sẽ, lau chậm rãi, nói chuyện cũng chậm rãi.
“Nếu cô thích chụp ảnh như vậy, vậy tôi sẽ cho người chụp cô thật tốt.”
Vừa dứt lời, anh nháy mắt với mấy vệ sĩ xung quanh.

Mấy vệ sĩ này hiểu ý, vội vàng tiến lên kéo mạnh quần áo trên người Mạch Gia Hân, chiếc váy đắt tiền

trên người cô ta lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Mạch Gia Hân bị cảnh tượng trước mắt làm cho cho choáng váng.

Mãi đến khi quần áo trên người bị kéo xuống cô ta mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt không dám tin nhìn anh, nhưng thấy sắc mặt anh lạnh lùng, có lẽ đã quyết tâm muốn làm như vậy.
Lúc này Mạch Gia Hân mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nói với anh: “Bạch Duyên Đình, anh làm cái gì vậy? Nếu để cho ba tôi biết được, ông ấy sẽ không tha cho anh.

Ah!!!!! Các người làm gì đó, các người mau buông ra cho tôi!”
Bạch Duyên Đình lại không cho là đúng xoay người, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chụp cho thật tốt.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Thế nhưng, khi cánh cửa kho nặng nề kia đẩy ra, nhìn thấy Trình Khanh Khanh đứng ở phía trước sắc mặt ngưng trọng.

Cả người anh đều ngây dại, nét mặt khinh thường và vẻ buông lỏng cũng theo đó phai nhạt đi.
Trình Khanh Khanh đã đứng ngoài cửa hồi lâu, tự nhiên cô cũng nghe được cuộc trò chuyện bên trong.
Bạch Duyên Đình từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, ánh mắt chợt lóe lên sự bối rối, vội vàng trở tay đóng cửa kho hàng lại, “Khanh Khanh? Sao em lại ở đây?” Ánh mắt trách cứ trừng Vân Lỗi một cái, Vân Lỗi vội vàng cúi đầu nhận tội.
Từ sự đả kích ở bệnh viện tới việc này, mang theo một lòng phẫn nộ.

Thật ra cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đi tới nơi này, nghe được cuộc nói chuyện bên trong, lúc nhìn thấy anh, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô lẳng lặng nhìn anh, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Vì sao phải biến Dương Hân thành bộ dạng như vậy?”
Sắc mặt Bạch Duyên Đình trầm xuống, nhíu chặt mày suy nghĩ một lát, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, anh thở dài, giọng điệu mang theo mệt mỏi nói với cô: “Đi theo anh đi, anh sẽ từ từ nói với em.”
Trình Khanh Khanh cũng rất kiên nhẫn theo anh đến văn phòng, Vân Lỗi không tiến vào theo, còn chu đáo đóng cửa lại giúp hai người.
Trình Khanh Khanh sau khi tiến vào liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Nói đi.”
“Vốn gần đây anh có đàm phán với bên Hongkong một hạng mục lớn, hợp đồng đều đã ký, tất cả điều lệ cũng đã đàm phán xong.

Nhưng Dương Hân lại đột nhiên bám vào tổng giám đốc của đối phương, thừa dịp anh ta không chú ý trộm hợp đồng đem bán cho bên thứ ba, cơ mật thương mại của chúng ta bị người ta biết được.

Đối phương vô cùng tức giận, đối phương ở Hongkong cũng là một con rắn độc nổi danh, vốn định yên lặng giết chết cô ấy để trút giận.

Nhưng anh biết cô ấy là bạn của em, hao phí không ít khí lực mới thương lượng được với họ, về sau rốt cục đối phương thỏa hiệp tha cho cô ấy một mạng, nhưng mà dù sao cô ấy đã làm cho đối phương tổn thất mấy tỷ.

Người ta cũng không phải kẻ ngốc không muốn im lặng mà nuốt thiệt thòi này, chỉ hy vọng anh cho cô ấy kiếm tiền giúp họ.

Sau này khi cô ấy ra mắt, tất cả tiền kiếm được đều thuộc sở hữu của công ty đối phương, anh đồng ý, Dương Hân cũng đồng ý.

Chỉ là không biết vì sao mới ký hợp đồng không lâu Dương Hân liền biến mất, lúc trở về thì biến thành bộ dạng kia.”
Nếu như trước đó không tận mắt nhìn thấy anh ra tay với Mạch Gia Hân, những lời anh nói này có lẽ cô sẽ tin bảy tám phần.

Nhưng bây giờ, cô lại không tin chút nào, thời gian Mạch Gia Hân quen biết anh không ngắn, giao tình hai nhà cũng tốt, cô ta chọc vào anh, anh cũng có thể xuống tay, huống chi là Dương Hân.
Anh có lòng tốt như vậy sao, sẽ vì cô chu toàn sao, còn nói Dương Hân bám vào tổng giám đốc đối phương trộm đi hợp đồng của họ, cô cũng cảm thấy buồn cười, cô không tin Dương Hân sẽ làm ra chuyện này.
Bạch Duyên Đình nói xong thấy cô chỉ lẳng lặng nhìn mình, cũng không nói gì nữa.

Bất quá, ánh mắt cô nhìn về phía anh lại lộ ra châm chọc, trong lòng Bạch Duyên Đình đau xót, thật cẩn thận hỏi: “Em không tin anh sao, Khanh Khanh?”
Trình Khanh Khanh đột nhiên phát hiện sự thật là cái gì cô cũng không làm được.

Cô muốn bất bình thay bạn mình, thế nhưng cô nên làm như thế nào đây? Đưa Bạch Duyên Đình ra tòa sao? Cô có bằng chứng chứng minh anh ta chính là hung thủ hãm hại Dương Hân sao? Mặc dù có Khang Bạch là người làm chứng, nhưng cũng không đủ, hơn nữa với năng lực của Bạch Duyên Đình, tùy tiện động tay động chân một chút, chuyện này cũng dễ dàng giải quyết.

Càng về sau cô cũng chỉ là uổng phí sức lực mà thôi.
Hơn nữa hiện tại cô giờ giờ khắc khắc đều sống dưới sự giám thị của anh, chính cô còn không biết con đường kế tiếp nên đi như thế nào, huống chi cô còn mang thai con của anh.
Hồi lâu sau, cô suy sụp nhắm mắt lại, không thể làm gì được thở dài, giờ phút này cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô biết, cô không nên để sai lầm này tiếp tục sai lầm.
“Chờ tôi sinh con ra, chúng ta ly hôn đi.” 
Cô nói với anh ta với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Anh rất lâu không trả lời, chỉ kinh ngạc nhìn cô, một lúc lâu sau anh chua xót cười, ngữ khí lộ ra suy sụp, “Khanh Khanh, vì cái gì, em chưa bao giờ chịu tin tưởng anh?!”
Trình Khanh Khanh không muốn nhiều lời với anh, xoay người muốn rời đi, rồi lại nghe được lời anh nói: “Anh thừa nhận, anh có mặt tốt cũng có mặt xấu, nhưng anh hy vọng em có thể tin tưởng.

Anh chưa bao giờ lấy mặt xấu đối xử với em, cũng sẽ không đối xử với người bên cạnh em như vậy.

Anh là chồng của em, người em nên tin tưởng nhất chính là anh.”
Nghe anh nói như vậy, cô lại nhếch môi cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, tiếp tục đi về phía trước.

Ra cửa, trước khi một lần nữa đóng cửa lại, cô nghe được hình như anh giận dữ gào thét nói một câu: “Anh sẽ không ly hôn, Trình Khanh Khanh.”

Tuy rằng cô mang thai, nhưng vẫn thường xuyên đến thăm Dương Hân.

Cũng vì cô ấy mà tốn không ít tiền, dặn dò người trong bệnh viện chăm sóc tốt cho cô ấy.
Ba Trình vẫn không có chuyển biến tốt đẹp như cũ, mắt thấy tiền tiết kiệm của Trình gia đã cạn sạch, còn tốn không ít tiền của Bạch Duyên Đình.

Mẹ Trình liền tính toán cho ba Trình xuất viện, bà tự mình chăm sóc ông.

Trình Khanh Khanh cũng không muốn nợ Bạch Duyên Đình quá nhiều ân tình, liền đồng ý với đề nghị của mẹ Trình, Bạch Duyên Đình ngược lại cũng không nói thêm gì.
Từ sau ngày đó, cô và Bạch Duyên Đình hầu như không nói với nhau một câu nào, mà mỗi ngày anh cũng đi sớm về khuya.

Có đôi khi ngồi cùng một bàn ăn cơm, hai người cũng im lặng không lên tiếng, mạnh ai nấy ăn.
Cũng không biết là do mang thai hay do gần đây gặp nhiều biến cố, khẩu vị Trình Khanh Khanh vẫn luôn không được tốt, còn thường xuyên rụng tóc, trạng thái tinh thần cũng không phải quá tốt, hường xuyên quên đông quên tây, có đôi khi nói chuyện với người khác cũng lờ mờ.
Không biết có phải thân thể cô quá kém hay không, lúc đứa bé sinh ra sớm hơn dự sinh một tháng.

Nhưng đáng mừng chính là, cô sinh ra một cặp long phượng, lập tức có gái trai song toàn, ban đầu lúc khám thai bác sĩ cũng đã nói là song thai, lại không nghĩ tới là một trai một gái.
Mặc dù trong lúc mang thai đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, con trai, con gái bình an sinh ra cô cũng rất vui mừng.
Bạch Duyên Đình cũng vui vẻ, nghe nói bởi vì một lần được cả trai lẫn gái, anh đặt tên công ty theo tên con mình, còn phát cho nhân viên công ty mỗi người một bao lì xì lớn.
Tên của đứa bé vốn đã được nghĩ kỹ, bé gái gọi là Tiểu Nhã, bé trai gọi là Tiểu Cảnh.
Bất quá vui mừng thì vui mừng, Trình Khanh Khanh cũng không quên tính toán ban đầu của mình, sinh con xong liền ly hôn với Bạch Duyên Đình, chỉ là khi nghĩ đến một đôi trai gái của cô, cô dù sao cũng không nỡ.
Nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đã không thể thuyết phục mình tiếp tục sống với anh nữa, mặc dù không nỡ, cũng phải nhịn đau sửa chữa sai lầm của mình.
Trình Khanh Khanh sinh thường, nằm trên giường hai ngày là có thể xuống giường đi bộ.

Trong thời gian này trên cơ bản Bạch Duyên Đình mỗi ngày đều ở bệnh viện cùng cô, mỗi lần đến đều phải ôm hai đứa bé một cái, thẳng đến khi hai đứa bé đói bụng anh mới buông tay.
Bởi vì quá vui vẻ, anh dường như cũng quên mất giữ hai nguời họ vốn không thoải mái, thường xuyên ôm đứa bé tới trước mặt cô.

Vẻ mặt hưng phấn nói cho cô biết, đứa bé có chỗ nào lớn lên giống anh, chỗ nào lại có bộ dạng giống cô. 
Nhưng mặc kệ anh có cỡ nào vui vẻ đến nói chuyện với cô, vui vẻ cỡ nào chia sẻ sự vui sướng của anh, Trình Khanh Khanh đều im lặng không lên tiếng.
Không biết có phải do thân thể quá yếu hay không, Trình Khanh Khanh sinh xong mà mãi vẫn không có sữa.

Hai đứa bé từ khi sinh ra liền uống sữa bột, vì thế, Trình Khanh Khanh ngược lại cảm thấy rất có lỗi với chúng.
Hai đứa bé ăn uống no đủ, cô liền bảo y tá tới bế và chơi đùa với chúng.

Hai bảo bối đều là cục bột nhỏ, da thịt mềm mại trong suốt, thật sự là vừa nhìn thấy liền muốn cắn một cái.

Cô càng nhìn càng cảm thấy yêu thích, lại nghĩ sau này chỉ sợ phải rời xa chúng, cảm thấy đặc biệt không nỡ.
Mặc kệ nói như thế nào, cô căm hận Bạch Duyên Đình, nhưng đứa bé là vô tội, làm mẹ, đương nhiên cô cũng yêu thương con mình. 
Hôm nay Trình Khanh Khanh đang chơi với hai đứa bé, tính cách của anh trai tương đối vui tươi, rất thích cười, còn em gái từ khi sinh ra đến bây giờ việc thích làm nhất chính là buồn bực ngủ say.

Thế nhưng hôm nay, tinh thần hai đứa nhỏ đều rất tốt, Trình Khanh Khanh cầm một cái đồ chơi nhỏ lắc lư trước mặt bọn chúng, hai đứa bé liền mở to mắt chăm chú nhìn chằm chằm đồ chơi nhỏ, bộ dáng nhỏ bé kia quả thực đáng yêu đến lòng người đều muốn tan chảy.
Lúc Bạch Duyên Đình từ bên ngoài đẩy cửa vào liền nhìn thấy một màn này.

Cô chơi đùa với đứa bé rất nhập tâm, anh tiến vào cô cũng không chú ý tới.

Hai tiểu bảo bối kia vươn bàn tay nhỏ bé non nớt muốn nắm lấy đồ chơi nhỏ trong tay cô, cô cười ha ha lấy ra, trong miệng bọn nhóc liền oa oa nói không ngừng, giống như bất mãn với cô.
Đây là lần đầu tiên, từ sau khi bọn họ kết hôn, cô cười vui vẻ như vậy.

Có thể nhìn ra được cô rất thích hai đứa bé, nghĩ đến hai đứa bé này là của anh, mà cô cũng thích như vậy, trong lòng anh có một loại yên tâm không nói nên lời. 
Anh cảm thấy, hiểu lầm giữa cô và anh một ngày nào đó sẽ được giải thích rõ ràng.

Bọn họ còn có thời gian dài như vậy, sau này cô cũng sẽ tin tưởng anh chưa từng làm những chuyện đó.
=====================================================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi biết mọi người có lẽ muốn mắn chửi nữ chĩnh… Thế nhưng tôi nghĩ đời người chính là như vậy, mỗi người đều sẽ phạm phải sai lầm, nữ chính cũng không ngoại lệ.

Chỉ là trong hiện thực, có thể chúng ta phạm sai lầm thì cả đời đều không có cơ hội sửa chữa lại, nhưng trong tiểu thuyết sẽ có vô số khả năng, những việc sai lầm chúng ta phạm phải không thể sửa chữa trong cuộc sống thực tế, nhân vật chính trong tiểu thuyết đều có thể thay ta thực hiện.
Mặc dù chỉ là thế giới hư cấu, nhưng sự hư cấu tốt đẹp ít nhiều cũng có thể mang đến một chút thoải mái trong hiện thực tàn khốc.
Chương sau là kết thúc phần này rồi, sau đó đều là các loại cưng chiều, tin tưởng tôi, ừ, xem đôi mắt chân thành của tôi nè (⊙o⊙).


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện