Trans: Dii
Trình Khanh Khanh không biết gì về việc Bạch tiên sinh giáo huấn Mặc Lan Hinh, sau một đêm ngủ ngon, cô vẫn vui vẻ đi làm vào ngày hôm sau.
Chỉ là hôm nay cô ấy vừa đến trường quay thì nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.
“Alo? Cho hỏi ai vậy?”
“Là tôi, Khanh Khanh.”
Trình Khanh Khanh nhíu mày, nhất thời không nghe ra là ai: “Tôi là La Huân, là Tuệ Nhiễm nói với tôi số điện thoại của cô.”
Trình Khanh Khanh ngạc nhiên, “ La Huân?!!!” Chỉ là rất nhanh nhận ra sự kinh ngạc của bản thân này hơi quá đáng, thế là vội vàng cười nói: “ Thì ra là bạn cũ!” Nghĩ tới thành tựu bây giờ của anh thì Trình Khanh Khanh cũng vui vẻ thay cho anh, “ Bây giờ cậu cũng đâu phải người thường đâu, thành người siêu bận rộn rồi.”
La Huân ở đầu bên kia điện thoại cười đắc ý, “Quá khen rồi.” Tạm dừng rồi nói: “Nghe Tuệ Nhiễm nói bây giờ cậu là thợ chụp ảnh à?”
Trình Khanh Khanh xấu hổ toát mồ hôi, “Không có đâu, một nửa nhiếp ảnh gia.”
“Vậy là cậu khiêm tốn quá rồi.
Hôm nay mình gọi điện thoại tìm cậu là hy vọng cậu có thể giúp mình một việc.”
“Cái gì?”
Hoá ra công ty của La Huân muốn muốn chụp vài tấm ảnh quảng cáo, nghe Tuệ Nhiễm nói cô là nhiếp ảnh gia, là sự chiếu cố giữa bạn học cũ cũng là chiếu cố công việc của cô.
“Được chứ, nhưng mà mình không phải chủ của sudio, cậu có thể tới đây nói chuyện với chủ sudio của chúng tôi.”
“Được, nhưng mà, mình hy vọng người chụp ảnh sẽ là cậu.”
Trình Khanh Khanh có chút 囧, “Chỉ cần cậu không chê mình chụp không tốt, mình đương nhiên là vui vẻ đồng ý.”
“Đương nhiên là không.”
Một lúc sau, La Huân thật sự cử người đến nói chuyện với Andy, Andy có việc làm tự nhiên vui vẻ nhận đơn, bên kia cử Trình Khanh Khanh làm nhiếp ảnh gia, Andy muốn cô ra ngoài tập luyện, tất cả mọi chuyện đều đã quyết định.
Buổi chụp hình là vào buổi chiều, sau khi ăn trưa, Trình Khanh Khanh đưa một vài trợ lý đến công ty của La Huân.
Công ty của anh ấy ở tầng cao nhất của tòa nhà Thời đại, Trình Khanh Khanh cùng trợ lý lên tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy trên cửa kính trước mặt có in những dòng chữ lớn “唯我善品.”
Vì đã gọi điện trước khi đến nên La Huân đã phái người đợi ở cổng, sau khi Trình Khanh Khanh và những người khác đến, người đó đưa thẳng họ đến văn phòng tổng giám đốc.
La Huân muốn đến cũng đang đang đợi bọn họ, vừa thấy cô bước vào, anh ấy vội vàng đứng dậy chào hỏi, sau đó còn nhiệt tình đưa tay về phía cô, “Lâu rồi không gặp, bạn học cũ, hôm qua vội vàng quá, cũng không kịp chào hỏi.”
Trình Khanh Khanh cũng cảm khái, bắt tay anh ấy, “Phải đó! Chắc cũng đã 7-8 năm không gặp rồi!”
La Huân lại để trợ lý của mình pha trà cho họ, “Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đừng gấp.”
Tuy là bạn học cũ, nhưng Trình Khanh Khanh vẫn luôn rất có trách nhiệm với công việc, người ta đã khách hàng của cô, đương nhiên không thể thả lỏng, kế hoạch ban đầu là chiều nay chụp ảnh xong, nên sau khi trợ lý uống chút nước thì bắt đầu chụp ảnh.
Địa điểm chụp ảnh là tại văn phòng của La Huân, vì La Huân mới trở về Trung Quốc nên việc cần làm bây giờ là quảng bá sản phẩm của mình tại Trung Quốc, vì vậy anh ấy muốn làm một tài liệu quảng cáo để giới thiệu ứng dụng mà anh ấy đã phát triển một cách toàn diện, đồng thời cũng giới thiệu về người sáng lập và ý kiến phát triển của công ty.
La Huân luôn phối hợp rất tốt, vốn tính buổi quay chụp sẽ xong trước 6h, nhưng tới 6h rồi mà vẫn còn một bộ phận nhỏ chưa chụp xong, nhìn thấy mọi người đều muốn tan ca, Trình Khanh Khanh bèn đề nghị, “ Hay là phần còn lại để mai làm đi, không làm lỡ thời gian mọi người tan ca nữa.”
“Không có sao! Chúng ta đi ăn trước, ăn xong lại trở về chụp.”
Anh ấy dễ nói chuyện như vậy làm Trình Khanh Khanh cảm thấy rất ngại, “Nhưng mà, sợ là chụp trong hai tiếng nữa sẽ không kịp.”
“Không sao hết, cứ ăn cơm trước đi.” Anh lại nháy mắt với trợ lý, trợ lý cũng là người nhạy cảm nên đã đưa một số trợ lý từ studio chụp ảnh ra ngoài ăn tối.
La Huân lại đưa tay làm dấu “Mời” với cô, “Đi thôi, chúng ta cũng cùng đi ăn”
“Vậy thì không tốt lắm?”
“Bạn bè nhiều năm như vậy, ăn một bữa cơm thôi có gì đâu chứ?”
Người ta cũng đã níu như vậy rồi.
Trình Khanh Khanh cũng không ngại nữa, “Vậy được.”
Nhưng mà trước đó Trình Khanh Khanh gọi trước cho Bạch Duyên Đình, Bạch Duyên Đình hôm nay có việc phải làm, muốn gọi cho cô nói không thể đón cô, không nghĩ tới cô đã gọi trước.
“Alo Duyên Đình, hôm nay công việc còn chuyện em chưa làm xong, không thể về nhà ăn cơm.”
“Ồ… vốn là anh muốn nói với em, hôm nay anh cũng có việc bận không thể cùng em về.” Trình Khanh Khanh cười một cái, “Vậy vừa hay, bọn em bận một chút là xong rồi.”
Bạch Duyên Đình cười cười, “Em cẩn thận một chút.”
Trình Khanh Khanh cúp điện thoại xong
thấy La Huân đã mở cửa xe cho mình nên vội vàng ngồi vào.
Xe do trợ lý của anh ấy lái,
Trình Khanh Khanh ngồi cùng anh ấy ở ghế sau, dù sao hai người cũng là bạn học mấy năm, nhưng đã nhiều năm không gặp nhau nên ngồi có chút khó xử.
Trình Khanh Khanh không có gì để nói khiến bầu không khí trở nên không kém phần cứng ngắc.
“Phải rồi, mình nghe nói trước đây thân thể cậu không tốt lắm, không biết có phải không?”
Trình Khanh Khanh nghĩ chuyện cô bị điên có gì bí mật, nói: “Ừm, không tốt lắm, nhưng mà bây giờ thì tốt hơn rồi.”
La Huân cười cười, “Vậy thì tốt.” Do dự một lúc, anh ấy ngập ngừng hỏi lại: “Cậu với Bạch tiên sinh kết hôn khi nào vậy?”
“Chắc là năm 2 đó.”
La Huân đầy vẻ đăm chiêu gật đầu, “Sớm như vậy à, nghĩ lại thì bây giờ cũng đã có đứa nhỏ rồi nhỉ?”
“Ừm, 4 tuổi rồi.”
La Huân mỉm cười nhìn cô, im lặng một lúc, “Không biết là trai hay gái?”
Trình Khanh Khanh ngượng ngùng sờ trán, “Mình vận khí khá tốt, sinh một lần được cả trai cả gái.”
“Ồ….” La Huân cũng cảm thán, “Vậy cũng quá chiến thắng nhân sinh rồi.”
“Quá khen rồi, nói tới chiến thắng nhân sinh, cậu mới là người xứng đáng nhất.”
La Huân ngồi bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, anh ấy cười chua chát khi nghe những lời cô nói, “Sự nghiệp có chút khởi sắc, nhưng mà tình yêu thì luôn không nóng không lạnh.”
Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ tới chuyện hôm qua Bạch Tuệ Nhiễm đi tìm cô, nghĩ lại thì bọn họ dù sao cũng là bạn bè, nói thế nào cô cun nên giúp cô ấy, “Hôm qua cậu cũng nhìn thấy Tuệ Nhiễm phải không? Cô ấy bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.”
“Ừm, thật sự thay đổi rất nhiều.” Anh ấy hơi lơ đễnh khi nói câu này, như thể anh ta không để ý lắm đến câu hỏi về Bạch Tuệ Nhiễm.
Trình Khanh Khanh vốn là đã chuẩn bị rất nhiều điều tốt đẹp về Bạch Tuệ Nhiễm, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy thì không tiện nói ra, dù sao thì chuyện giữa Bạch Tuệ Nhiễm và anh ấy là chuyện của hai người.
Vạn nhất cô nói một đống lời tốt như thế làm anh nhận ra điều khác thường, khiến anh ấy nghĩ rằng Tuệ Nhiễm muốn dính lấy anh ấy, cô làm bạn mà chợt thấy mình giúp lại thêm phiền, dần dần không nói thêm gì nữa.
Địa điểm ăn cơm khá xa so với công ty của La Huân, trong một con ngõ nhỏ lâu đời ở Kỳ Thành, Trình Khanh Khanh nhìn thấy bảng hiệu màu đỏ rực bên ngoài cửa sổ, “ Đồ bên này rất ngon phải không? Không thì sao lại chạy tới nơi xa thế này?”
“Cũng không tệ!” La Huân xuống xe đi tới giúp cô mở cửa xe.
Trình Khanh Khanh cảm thấy ngại, vội vàng xuống xe, nhưng mà khi xuống xe ngón chân của cô chạm vào cửa xe nhất thời không ổn định được trọng lượng mà lao về phía trước, cũng may La Huân đã nhanh chóng dùng tay đỡ cô, nếu không cô nhất định sẽ ngã rất khó coi.
Trình Khanh Khanh vội vàng đứng vững trên mặt đất, vừa cảm kích vừa xin lỗi anh ấy, “ Thành thật xin lỗi! Không doạ cậu sợ chứ?”
La Huân chờ cô đứng vững mới rút tay về, lắc đầu, “Không sao.”
Khoảng thời gian này Bạch Duyên Đình đang chuẩn bị mở đường cho sự phát triển của công ty, hôm nay còn cùng với vài người nước ngoài phụ trách mấy công ty lớn tới kiểm tra tình trạng bên này, sau khi đàm phán ở phòng hội nghị Bạch Duyên Đình bèn dẫn mọi người tới một quán ăn trên con đường nào đó ở Ký Thành, đồ ăn khá ngon, nhận được sự hoan nghênh của mấy người nước ngoài hơn mấy món hoa hoè hoa sói, chỉ được cái mã trong khách sạn.
Khéo cái là, xe của anh vừa hay đỗ ngay phía sau xe của La Huân, bước xuống là thấy cái cảnh xảy ra ngay phía trước xe.
Trình Khanh Khanh xuống xe suýt thì vấp té, may mà có La Huân kịp thời đón lấy, anh thấy cô bị La Huân ôm vào lòng đúng lúc anh đang giơ tay ra, sắc mặt Bạch Duyên Đình đang tươi cười chợt u ám lại.
Trình Khanh Khanh đang muốn theo La Huân bước vào, vô thức quay đầu thì nhìn thấy Bạch Duyên Đình cách bọn họ một chiếc xe, chờ nhìn thật kỹ mới dám xác định đó là anh.
Rất nhanh Bạch Duyên Đình đã hồi thần lại, nói vào câu với Vương Tử Dương, Vương Tử Dương gật gật đầu, xong mời mấy vị nước ngoài vào trước, Bạch Duyên Đình mới bước tới chỗ hai người họ.
La Huân thấy Trình Khanh Khanh đột nhiên đứng khựng lại, bèn nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng chỉ thấy Bạch Duyên Đình bước qua đây, anh ấy liền kinh ngạc, “ Sao Bạch Tổng lại ở đây?”
Sắc mặt của Bạch Duyên Đình đã hồi phục như cũ, lúc này trên mặt anh hiện lên nét ôn hoà lịch sự, “ Cùng với mấy khách hàng qua bên này ăn cơm.” Ánh mắt đầy sự ẩn ý nhìn sang Trình Khanh Khanh: “ Còn hai người thì sao?”
“À… tôi nghe nói Khanh Khanh là nhiếp ảnh gia, không phải gần đây công ty chúng tôi đang chuẩn bị tuyên bố tư liệu sao? Nghĩ rằng đều là người quen nên mới mời cô ấy qua chụp giúp.”
Bạch Duyên Đình trầm ngâm gật đầu, giọng có chút lạnh, “ Hai người cũng chưa ăn nhỉ? Nếu đã gặp nhau ở đây thì cùng ăn chung luôn đi?”
La Huân nghĩ rồi đáp, “ Cũng được.”
Bạch Duyên Đình nhìn sang bên Trình Khanh Khanh, rồi thân mật nắm eo cô bước vào.
Bạch Duyên Đình đã đặt phòng từ sớm rồi, lúc này Vương Tử Dương đang nói chuyện cùng vài người bạn nước ngoài trong phòng bao, thấy Bạch Duyên Đình qua họ bèn đứng hết lên, Bạch Duyên Đình liền giới thiệu Trình Khanh Khanh với bọn họ.
Hôm nay Trình Khanh Khanh không chỉ có kinh nghiệm của cô mà còn có cả của Hạ Tình, cho nên có thể nói tiếng anh lưu loát cũng không phải là chuyện khó, bèn lưu loát chào hỏi với bọn họ, nhận được một loạt khen ngợi của bọn họ.
Giới thiệu Trình Khanh Khanh xong Bạch Duyên Đình cũng giới thiệu cả La Huân với bọn họ.
Vì thể diện của Bạch Duyên Đình, bọn họ đương nhiên nhiệt tình với Bạch phu nhân hơn, mà tên nhóc La Huân này thì chỉ là một người mới, bọn họ cũng chẳng coi là gì, tuy rằng cũng lịch sự chào hỏi, nhưng biểu cảm lạnh nhạt hơn nhiều.
Mà sau trận này, mấy người nước ngoài cũng nói về chuyện hợp tác với Bạch Duyên Đình, La Huân không chen vào được câu nào, bèn vùi đầu vào việc ăn uống, trông có vẻ ngượng ngập.
Bạch Duyên Đình là người hiểu cách điều chỉnh bầu không khí, mà con người anh cũng ấm áp, cũng hiểu chuyện nữa, có anh thì không lo nhạt nhẽo, nhưng Trình Khanh Khanh cảm thấy hôm nay Bạch Duyên Đình cố ý lạnh nhạt với La Huân, cô cũng không biết có phải La Huân đã làm ra chuyện gì đó xung đột về mặt lợi ích với anh hay không, chỉ là thấy La Huân ngồi bên đó với bộ dạng bị lạnh nhạt cô chợt thấy áy náy.
Ăn xong bữa cơm, Bạch Duyên Đình bèn kêu người đưa mấy người nước ngoài về nơi họ ở, sau đó nói vài lời tạm biệt đơn giản với La Huân xong bèn ôm eo Trình Khanh Khanh tính đưa cô lên xe mình.
Trình Khanh Khanh nghĩ tới việc của mình còn chưa làm xong bèn nói: “ Lúc nãy em vẫn chưa chụp ảnh xong, còn phải đi một chuyến tới “ Chỉ mình thiện lương””.
Ánh mắt Bạch Duyên Đình hơi tối lại, nhìn cô vài lần, rồi quay sang nhìn La Huân, lúc này mới nói: “ Vậy anh đưa em qua đó.” Xong vẫy tay với La Huân, “Anh về trước đi.”
La Huân cũng không hỏi nhiều, chào nhau rồi lên xe rời đi.
Lúc nãy Bạch Duyên Đình có uống khá nhiều rượu với mấy người nước ngoài, lúc lên xe cô lo lắng nhìn anh, “ Anh nghỉ ngơi trước đi, em thấy anh uống say rồi đó.”
Bạch Duyên Đình nặng nề dựa vào sô pha, rồi kéo lệch cà vạt, cầm điện thoại, cũng không nhìn cô nói: “ Anh gọi cho Andy, bảo cô ấy đưa một người khác sang bên La Huân chụp ảnh, em về nhà với anh.”
Trình Khanh Khanh sửng sốt, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, “Anh đây là làm gì đấy? Anh cho rằng Studio nhiếp ảnh là do em mở sao? Anh như vậy làm Andy rất khó xử, cũng làm cho em rất khó xử!”
Bạch Duyên Đình đầu vào ghế, nhìn chằm chằm cô im lặng không nói tiếng nào, Trình Khanh Khanh thấy anh hai mắt mờ mịt, trên má còn có chút ửng hồng, lồng ngực của anh đang phập phồng kịch liệt, cô mềm lòng, nhẹ giọng: “Duyên Đình, anh uống say rồi, về nhà trước đi.”
Bạch Duyên Đình Nhưng đột nhiên nghiêng người, đôi mắt mờ mịt khóa chặt trên mặt cô.
Động tác của anh quá đột ngột khiến Trình Khanh Khanh không kịp phản ứng, cô sợ hãi co người lại.
“Anh… anh