Trans: Dii
Lương San cả ngày nay đều ngồi không yên, người đăng bài không xóa ảnh cô ta cũng không biết làm thế nào, cô ta đi tới đi lui trong phòng, như kiến trên nồi lửa.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh nắm cửa xoay, cả người Lương San căng thẳng, vội vàng quay lại nhìn, nhưng người đến là Bạch Hạo Hiên. Mặt anh ta hầm hầm, vừa bước vào nhà, vừa cởi [email protected] áo.
Nhiều ngày qua, đây là lần tiên cô ta nhìn thấy hắn, cô cũng không biết hắn biết chuyện mấy tấm ảnh không, nhưng vẫn vội vàng bước qua nhận quần áo của hắn.
Nhưng Bạch Hạo Hiên đụng cũng không cho đụng, trực tiếp ném quần áo xuống sô pha, Lương Tiên chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, “Hạo….Hạo Hiên…”
Ánh mắt Bạch Hạo Hiên lạnh lùng nhìn cô, chậm rãi ngồi xuống sô pha, “Cùng nhờ cô, bây giờ ba tôi đã thẳng thừng loại tôi ra khổi vị trí thừa kế rồi.”
Lương San chỉ thấy như có một trận sấm nổ trên đầu mình, chẻ cả người cô sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn hắn, nặng nề lùi về một bước.
Cô ta ngây ngốc hồi lâu mới chợt tỉnh lại, vội vã quỳ phịch xuống trước mặt Bạch Hạo Hiên, khóc dàn dụa, “Hạo Hiên, em xin lỗi, là em không tốt! Nhưng mà anh, em trúng kế của Trình Khanh Khanh! Hạo Hiên, em sao có thể hại anh chứ?”
Bạch Hạo Hiên mặt không cảm xúc nhìn cô ta, dơ tay kéo tóc cô ta mạnh bạo, Lương San lập tức đau tới nhíu mày, nhưng không dám giãy giụa, cô ta bị hắn kéo đến ngẩng cao cổ, chỉ thấy đôi mắt người trước mặt như hai con dao sắc bén, mặt hầm hầm như muốn ăn thịt người.
“Cô hôm nay khiến nhà họ Bạch mất mặt như thế, ba sẽ không tha cho cô!”
Lương Tiên lập tức sợ hãi, “Không muốn! Bạch Hạo em không muốn! Em biết sai rồi, em biết sai rồi mà!”
Lời vừa dứt thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Bạch Hạo Hiên thô bạo thả tóc cô ta ra, nói về phía cửa, “Vào đi!”
Bước vào là hai người đàn ông mặc tây trang, Lương San nhận ra đây là vệ sĩ bên cạnh ba, nhưng hai người này bước vào chào Bạch Hạo Hiên một cái liền trực tiếp đi đến chỗ Lương San, vẻ hoảng sợ trong mắt của Lương San càng nhiều hơn, không ngừng lùi về sau, “Các người… các người định làm gì hả?!”
Bọn họ im lặng bước đến trước mặt cô ta, bắt lấy cô ta đi ra cửa! Lương q biết thủ đoạn của Bạch lão gia tử, ngay lập tức sợ tái mặt, nếu hai vệ sĩ này không khách khí với cô ta,vậy chứng tỏ là Bạch lão gia tử đã hoàn toàn vứt bỏ cô ta rồi.
Đương nhiên không phải dễ dàng vửt bỏ như thế, cô ta làm nhà họ Bạch mất mặt, Bạch lão tiên sinh sẽ không tha cho cô ta.
“Hạo Hiên! Cứu em Hạo Hiên! Hạo Hiên, trong bụng em còn mang con của anh đó! Anh không coi trọng em thì cũng nghĩ đến đứa bé chứ!”
Bạch Hạo Hiên lại không nhìn đến khuôn mặt dàn dụa nước mắt vừa thảm thương vừa hờn tủi kia của cô ta, lạnh lùng nói: “Đây là ý của ba, tôi cũng không thể ngăn cản!” Nói xong thì phất tay với hai vệ sĩ, ý nói mau mang người đi.
Bây giờ Lương San không thể đối phó với cái gì, cô ta còn trẻ như vậy cô ta không muốn chết, vinh hoa phú quý cô ta còn chưa hưởng thụ đủ, sao cô ta có thể cam lòng cứ thế mà chết!
Cũng không biết sức lực từ đâu tới, cô ta mạnh mẽ thoát khỏi hai người vệ sĩ, lảo đảo chạy tới chỗ Bạch Hạo Hiên quỳ xuống, hai tay ôm chặt eo hắn, khàn tiếng xin xỏ: “Hạo Hiên anh cứu em đi mà! Em biết em làm mất mặt nhà họ Bạch, em chết cũng không đền hết tội, nhưng đứa bé có tội tình gì đâu, để em sinh con xong hãy để em chết được không anh? Nó cũng là con của anh đó!”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Bạch Hạo Hiên, nhìn hắn nhíu chặt mày, lộ vẻ xúc động rõ ràng, Lương San không ngừng cố gắng, khóc càng thảm thiết, “Hạo Hiên, anh quên mất lúc anh buồn phiền khó khăn là ai cùng anh vượt qua rồi sao? Lúc đó anh ngày nào cũng say khướt, là em luôn không rời không bỏ chăm sóc anh, mới giúp anh thoát khỏi nỗi ám ảnh, anh đều quên hết rồi sao? Mấy năm nay em vẫn luôn làm một người vợ tốt, dù anh lạnh lùng với em em cũng không phàn nàn gì anh, ai cũng có lúc sai lầm mà, anh tha thứ cho em được không??! Cho dù chỉ vì đứa bé trong bụng, anh tha thứ cho em lần này nha anh!”
Bạch Hạo Hiên đột nhiên nghĩ tới những ngày tháng u ám nhất trong đời mình, lúc hắn biết Trình Khanh Khanh gả cho anh cả, cả người hắn khó chịu đến muốn chểt cho rồi.
Vì muốn quên đi đau khổ, hắn mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, cũng chỉ có Lương San âm thầm ở bên cạnh hắn, chăm sóc an ủi hắn, cũng chính là lúc đó hắn mới quyết định phải lấy cô ta về làm vợ, nếu cả đời này đã không thể cưới người phụ nữ mình yêu, thì cưới ai cũng như vậy.
Hắn bất lực thở dài, phất tay với hai người vệ sĩ, “Hai người đi trước đi, lát nữa tôi nói với ba sau”
Hai người vệ sĩ cũng không hỏi gì, nghe lời quay người rời đi, Lương San nhìn thấy thế, mới thở dài một hơi, Bạch Hạo Hiên từ sô pha đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô, “Sinh xong đứa bé ba xử lí cô ra sao, tôi sẽ không quan tâm.”
Lương Tiên vội vàng gật đầu, vẻ mặt biết ơn nhìn hắn, “Đối với em, có thể sinh đứa bé chính là ban ơn.”
Bạch Hạo Hiên cũng không để ý cô ta nữa, trực tiếp đi ra ngoài. Bạch Chấn Phong hình như đoán được hắn sẽ đến, lúc này đang chờ hắn ở phòng sách. Văn Tuyết Nhi cũng ở đó, bà ta đang giúp Bạch Chấn Phong chỉnh lí tài liệu.
Bà ta cũng biết chuyện tấm ảnh hôm nay, tuy cảm thấy Lương Tiên thực sự mất mặt, nhưng mà nghĩ đến đứa bé trong bụng cô suy cho cùng vẫn là cháu của bà, bà lo là Bạch lão gia tử giận lên thì cái gì cũng mặc kệ, nên liền nghĩ ở bên cạnh thuyết phục ông.
Bạch Hạo Hiên sau khi vào thì lập tức quỳ xuống trước mặt ông: “Ba, con biết giờ ba rất tức giận, đúng là Lương San có lỗi, nhưng cô ta giờ đang mang thai, đứa bé trong bụng cô ta cũng là cháu của ba, con mong ba có thể tạm thời bỏ qua cho cô ta,đợi đến khi sinh xong rồi hãy tính tiếp.”
Văn Tuyết Nhi nghe lời hắn xong cũng cười nói: ‘Hạo Hiên nói đúng đó, đứa cháu đó ông lúc trước trông đợi biết bao nhiêu? Cũng chỉ có mấy tháng nữa là sinh rồi, Lương San thì chằng hề gì, nhưng đứa bé đó dù sao cũng là huyết thống của nhà họ Bạch!”
Bạch Chấn Phong nhíu chặt mày, qua hồi lâu mới thở dài, “Bỏ đi, con đứng dậy đi!”
Bạch Hạo Hiên nghe ông nói thế thì biết ông đồng ý rồi, lập tức thở phào, từ trên đất đứng dậy.
Bạch Chấn Phong tức giận trừng hắn, lại nói: “Lúc đầu ba không để còn cưới nó về, con không chịu nghe! Bây giờ tốt rồi ha? Kẻ sinh ra trong gia đình bình dân chính là cái loại không hiểu lễ tiết như thế này! Nếu như lúc đó con chịu nghe lời ba lấy con gái nhà họ Trương, bây giờ cũng sẽ không xảy mấy chuyện như này.”
Bạch Hạo Hiên khẽ liếc nhìn Văn Tuyết Nhi, chỉ thấy bà ta hình như không nhìn thấy, vẫn nghiêm túc ngồi chỉnh tài liệu, hắn thu ánh mắt lại, vội vàng nói: “Là lỗi tại con!”
Bạch lão tiên sinh giờ nhìn thấy hắn thì càng cảm thấy bực bội, liền phất tay với hắn. “Ra ngoài đi.”
Bạch Hạo Hiên thở phào một hơi, giờ mới xoay người bước ra khỏi phòng.
Chuyện mấy tấm ảnh liên tục lên men đủ lâu rồi mới từ từ mờ nhạt, mà trong khoảng thời gian này, nhà họ Bạch vô cùng khiêm tốn, chỉ hận không thể trùm theo cái túi khi đi ra ngoài, vì sợ người khác nhận ra, đặc biệt là Lương San, không hề dám bước ra khỏi cửa.
Lương San bây giờ có thể chắc chắc chuyện tấm ảnh là do Trình Khanh Khanh làm, Trình Khanh Khanh hết lần này đến lần khác khiến cô ta khó xử, cô ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu!
Cô ta biết trước khi sinh đứa bé xong phải nhanh chóng đối phó với Trình Khanh Khanh, vì sinh xong con cả cô ta cũng không biết tính mạng mình sẽ ra sao, nếu lúc đó mới đối phó với Trình Khanh Khanh, không có nhà họ Bạch chống lưng, thì không thể làm gì được hết, bụng cô ta mỗi ngày lớn lên, sau này chỉ sợ không tiện đi ra ngoài. Vì thế, cô ta phải mau chóng tìm cơ hội báo mối thù này!.
Trình Khanh Khanh không để ý đến tình huống bên Tử Kinh viên cho lắm, cô vẫn như cũ chăm lo gia đình, yêu thương chồng con.
Tóc tiểu Nhã đã dài ra nhiều, cộng thêm thời tiết dần dần nóng lên, Trình Khanh Khanh sợ bé nóng nực, sáng thức dậy định sẽ thắt bím cho bé.
Trình Khanh Khanh ngồi trên ghế cao, còn tiểu Nhã dịch ghế nhỏ ngồi trước cô, mẹ thắt bím cho bé nên bé cực vui, ngồi vô cùng ngay ngắn, không động đậy nhìn mình và mẹ trong gương.
“Mẹ ơi, con muốn để tóc dài.”
Trình Khanh Khanh nhìn trong gương, chỉ thấy đôi mắt vừa to vừa sáng của con gái nhìn mình, Trình Khanh Khanh cười nhìn bé, “Đương nhiên được rồi, Tiểu Nhã muốn để thì cứ để thôi.”
“Thật sao?” Hai mắt Tiểu Nhã sáng rực, nghĩ tới gì đó xong lại cúi đầu xuống, nhẹ thở dài, “Nhưng ba không biết thắt bím, thế nên từ nhỏ tới lớn con không để tóc dài, ba cũng nói là tóc dài không dễ chăm sóc….”
Trình Khanh Khanh nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên chua xót khó tả, cô vội vàng hôn trên trán bé, cười nói: “Tiểu Nhã cứ để tóc dài đi nha, sau này ngày nào mẹ cũng thắt bím cho con.”
Tiểu Nhã ngẫng đầu lên, mở to mắt nhìn cô, “Mẹ sẽ không thấy bím tóc phiền phức chứ?”
Trình Khanh Khanh thắt xong bím cho bé, rồi cài lên một bông hoa nhỏ, “Đương nhiên sẽ không rồi, sửa soạn cho con thật xinh xắn làm mẹ rất vui.”
Đây là lần đầu tiên tiểu Nhã thắt bím tóc, nhìn bé vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm thường xuyên sờ đầu mình, chỉ sợ không để ý thì bím tóc sẽ biến mất, Trình Khanh Khanh nhìn bé căng thẳng như vậy, dở khóc dở cười.
Anh trai Tiểu Cảnh gần đây mỗi ngày đều được ba dắt đi tham dự hội họp, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ba muốn cậu bé tiếp xúc nhiều mặt của xã hội, rèn luyện tích cách của cậu bé, thế nên anh trai ta hầu như mỗi ngày học được nửa buổi liền được mang đi.
Anh trai không ở trường học, mấy bạn học cũng lần lượt được mẹ đón về, cứ đến khi tan học thì Tiểu Nhã cảm thấy vô cùng chán.
Bọn bé bốn giờ đã tan học rồi, nhưng mẹ sáu giờ mới tới đón bé, bé tan học ra không có chuyện gì để làm hết, dứt khoát một mình tới sân chơi sau trường, nơi bé thích chơi cầu trượt.
Trường lúc này không còn mấy ai, vậy nên sân chơi vô cùng yên tĩnh, Tiểu Nhã tự mình trèo lên cầu trượt, vừa định trượt xuống, ánh mặt lại vô ý nhìn tới một người bên ngoài hàng rào, bé lập tức mở to mắt vui vẻ.
Trường mầm non của tiểu Nhã nằm ở vùng ngoại ô, phía sau trường là một con đường bằng phẳng vì mới sửa xong, có rất nhiều học sinh thích ra đây đua xe máy sau khi tan học.
An Khai Dương học trường Trung học cơ sở số một, bọn họ hẹn mấy người ở trường số bảy lúc nào ra thi đấu, nhưng mấy ngày trước thời tiết không tốt, cho nên hoãn tới hôm nay.
Cậu mặc bộ đồ đua bảnh tỏn, đang bàn chiến lược cùng bọn bạn, mấy đứa con gái trong trường biết hôm nay bọn họ thi đấu, đều chạy đến xem, đương nhiên không phải hứng thú với đua xe, mà là đặc biệt đến xem trai đẹp, An Khai Dương với tư cách là hotboy của trường số một, hiển nhiên càng thu hút đám con gái.
Mắt của tiễu Nhã rất tốt, mặc dù cách rất xa, nhưng bé vẫn nhận ra bóng hình quen thuộc trong đám người, bé vội vàng bụm hai tay lên miệng làm thành cái loa, “Chú ơi!”
Vì còn bé, giọng nói chưa vang như người lớn, cộng thêm giọng bé bẩm sinh vừa mềm vừa nhẹ, dù giọng hét hết cỡ, thì âm thanh vẫn nhỏ xíu.
“Chú ơi! Chú ơi chú! Chú sâu róm ơi!”
Người xung quanh đằng đó rốt cuộc nghe được tiếng nói, quay đầu qua nhìn, tiểu Nhã thấy cậu nhìn, liền vẫy vẫy tay, “Chú sâu róm, con ở đây này!”
“Chú sâu róm?” Một cô gái cao gầy đứng bên cạnh An Khai Dương cười nói, “Con nhãi đó gọi ai vậy?”
An Khai Dương nhíu chặt mày, vừa nhìn thấy khuôn mặt tròn múp kia cậu lại nghĩ tới chuyện xảy ra sau vườn nhà cậu, cậu An Khai Dương vừa hotboy vừa trùm trường trung học số một, bình thường đều ngang nhiên mà đi, nhưng mà ngày đó…
Cậu nghĩ tới bộ dạng sợ hãi ngày đó thì cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Thế nên cậu giả vờ không nghe thấy, tiếp tục thảo luận cùng bọn bạn.
Tiểu Nhã gọi mấy tiếng cũng không ai để ý, bé lập tức cảm thấy mất mác, rõ ràng vừa nãy chú nhìn thấy bé rồi, tại sao lại lờ đi? Lần trước bé vẫn còn mời chú ăn kẹo mà! Sao chú quên mất bé rồi?
Cô bé ngồi tại cầu trượt, tâm trạng hơi đau buồn.
“Tiễu Nhã, xuống đây, mau đến chỗ cô”
Tiễu Nhã quay đầu nhìn, nhìn thấy Cô giáo Vương đứng dưới cầu trượt, bình thường cô giáo cực kì dịu dàng hòa đồng, Tiểu Nhã rất thích cô, ngay tức thì
liền vứt chuyện chú sâu róm ra sau đầu, cười ngọt ngào với cô giáo Vương, trượt xuống cầu trượt.
Cô giáo Vương vội vàng lại đón bé, dịu dàng giúp bé chỉnh lại quần áo, cười nói: “Tiểu Nhã ở mình chán phải không nè?”
Tiểu Nhã gật đầu mạnh một cái, Cô giáo Vương lại cười nói, “Vậy cô dẫn tiểu Nhã đi chơi được không? Chúng ta đi chơi rồi lát nữa về mẹ sẽ đón con nha.”
Tiểu Nhã cười ngọt ngào, “Được ạ”
Cô giáo Vương liền nắm tay bé đi về phía sân sau, tiểu Nhã thấy cô giáo định dẫn bé đi ra trường mầm non, thì vội vàng kéo tay cô, cô giáo vương quay lại nhìn, dịu dàng hỏi: “Sao thế Tiểu Nhã?”
“Mẹ con nói, Tiểu Nhã chỉ có thể đi khỏi cổng trường cùng với ba,mẹ với chú Vương và chú Vân thôi, tiểu Nhã phải nghe lời.”
Ánh mắt cô giáo Vương lập lòe, nhưng vẫn cười tươi, cô ngồi xổm xuống nhìn bé, trên mặt cố ý mang theo thất vọng, “Tiểu Nhã không tin cô giáo sao?”
Tiểu Nhã cũng hơi khó xử, cuối đầu xuống, “Tiễu Nhã phải nghe lời mẹ mà.” Bé rút khỏi tay cô giáo, “Con vẫn nên ở đây đợi mẹ tới thôi!”
Cô giáo Vương nâng cổ tay nhìn thời gian, thấy sắp không kịp rồi, dứt khoát làm liều ôm Tiểu Nhã lên, một tay cô kẹp nách bé một tay bịt miệng bé đi ra từ cửa sau.
Cửa sau đỗ một chiếc xe đen có rèm che, người trong xe thấy cô ra ngoài, vội vàng mở cửa phía sau, cô giáo Vương liền nhét đứa bé vào trong, rồi nhìn xung quanh, chỗ này gần ngoại ô, lân cận không có người, chỉ có mấy đứa học sinh trung học chơi đua xe đằng xa kia, có điều bọn đang bận la hét, cũng không chú ý đến tình huống bên này, cô giáo Vương thở phào một hơi, quay người đi vào.
An Khai Dương bị che khuất đứng trong đám người, nên cô giáo Vương không phát hiện cậu đã nhìn thấy cảnh này.
Thi đấu sắp bắt đầu, cả hai bên đều chuẩn bị xong, nhưng sau khi An Khai Dương nhìn thấy chiếc xe bắt Tiểu Nhã thì lập tức quay đầu xe đuổi theo.
Mặc dù con nhãi này gọi cậu là sâu róm, khiến cậu chán ghét, nhưng nghĩ ngày đó nó mời cậu ăn kẹo, cho dù vì gói kẹo cậu cũng không thể thấy chết không cứu, hồi nãy bà cô giáo với người trên xe đều rất khả nghi, nếu hắn đoán đúng, có lẽ con nhãi này bị bắt cóc.
An Khai Dương chạy ra, đều nằm trong dự đoán của mọi người, thi đấu sắp bắt đầu, cậu ta là chủ lực của trường số một mà.
“Ủa, An Khai Dương, cậu đi đâu đấy? Mau trở lại đi! Đi đâu thế hả!”
An Khai Dương đã cởi xe mô tô trực tiếp xông ra ngoài, bỏ lại khói xe cùng đám người đang hô hét phía sau.
Sau khi Tiểu Nhã bị cô giáo Vương nhét vào trong xe thì thấy người trong xe là thím của mình, bé mở to mắt ngạc nhiên, “Thím sao thím lại ở đây?”
Lương San lười phí lời với cô bé, cầm keo đã chuẩn bị sẵn dán lên miệng bé, rồi cột hai tay hai chân bé lại.
Cô ta nói rồi, cô sẽ khiến Trình Khanh Khanh sống không bằng chết, con cái là bảo bối của cô ta, nếu cô ta biết đứa con gái yêu quý của mình xảy ra chuyện, cô xem cô ta sẽ làm thế nào.
Cô ta đã tưởng tượng ra cảnh Trình Khanh Khanh đau khổ sau khi biết Tiểu Nhã xảy ra chuyện luôn rồi.
Nhưng cô ta chưa còn chưa kịp vui xong, thì đột nhiên nghe thấy tài xế đằng trước nói: “Hỏng rồi, hồi nãy bị đứa học sinh bên kia thấy rồi.”
Lương San tim thắt chặt, quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một thằng nhóc cởi xe đuổi theo. Cô ta nghĩ cũng không nghĩ, lạnh lùng ra lệnh, “Nghĩ cách cắt đuôi nó đi!”
Cô ta thật sự không ngờ tới, cô ta lập kế hoạch vô cùng kín kẻ cuối cùng lại xảy ra tình huống như vậy, cô ta đợi thật lâu mới có cơ hội ngày hôm nay, cũng liên lạc xong với bọn buôn người, nếu bị nó nhìn thấy thì phiền phức rồi.
Tài xế nghe thấy lệnh liền tăng tốc, nhưng chiếc mô tô phía sau tốc độ cũng không giảm, mặc dù đuổi không kịp, nhưng bọn họ cũng không dứt đuôi được, tài xế hơi đau đầu, đột nhiên thấy có ngã rẽ, hắn không nghĩ gì liền quẹo xe vào.
Ngã rẽ này chỉ tạm coi là một con đường, mặt đất chỉ rải đá, mặt đường gồ ghề khó đi, Lương San bị xóc nảy ngồi không vững, một tay bám xe, một tay ôm bụng mắng, “Anh lái xe kiểu gì thế?”
Tài xế khó xử, “Chỉ có thể làm như vậy, nếu không bị bọn họ phát hiện chúng ta liên hệ với bọn buôn người thì phiền phức lắm!”
Lương San cắn răng, một lúc cũng không phản bác lại.
Thằng nhóc phía sau vẫn đuổi theo sát, Lương San nhìn thấy khoảng cách bọn họ ngày càng gần, dứt khoát nói với tài xế: “Anh xuống xe cản nó lại”
Tài xế cầm tiền làm việc, lệnh của kim chủ không thể không nghe theo, lập tức dừng xe nhảy xuống, Lương San liền nhanh chóng chuyển lên chỗ tay lái, lái xe về phía trước, cô vốn định nhân lúc tài xế dây dưa với thằng nhóc phía sau thì cắt đuôi nó, nào ngờ đâu tên tài xế căn bản vô dụng, hay là nói là thằng nhóc đó quá ác, mặc kệ sự cản trở của tài xế, trực tiếp cán qua người hắn chạy qua.
Lương San nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, lòng chửi thầm một câu, rồi đạp mạnh chân ga.
Còn đường này lúc trước được sửa dùng để đi đào than, nhưng than trong núi đã bị đào sạch, giờ chỉ là một con đường bị bỏ hoang, cho nên thực tế nó là ngõ cụt, thẳng đến núi than thì hết đường.
Lương San nhìn cửa quặng than đã bị chặn lại ở đằng trước, tức giận đập vào vô lăng, khản giọng hét mấy tiếng.
Mà cô ta dừng xe không bao lâu, chiếc mô tô đằng sau đã đuổi tới, Lương San không biết làm sao, dứt khoát xuống xe, ôm tiểu Nhã trong tay, vẻ mặt phòng bị nhìn cậu.
An Khai Dương dừng xe lại xong, cởi mũ bảo hiểm, tùy tiện quăng ra đất, ánh mắt cậu lướt qua mặt rồi qua bụng Lương San, khóe miệng cong lên môt nụ cười châm chọc, “Lớn bụng rồi còn ra ngoài làm chuyện ác, cô không sợ quả báo lên con mình à?”
Lương San không quan tâm lời hắn nói, ôm lấy Tiểu Nhã lùi về phía sau, ánh mắt ác độc nhìn hắn, “Đừng có lại đây, mày tới đây tao bóp ch3t nó!”
“Cô đưa nó cho tôi, tôi cũng không biết cô, chuyện hôm nay coi như tôi không thấy gì cả!”
Lương San lạnh lùng cười, “Mày không biết tao, nhưng mà nó biết! Để bọn mày về, tao chỉ còn đường chết.”
An Khai Dương nhíu mày, mặt âm trầm, mặc dù mặt mày trẻ đẹp, nhưng bộ dạng âm trầm này cũng khá dọa người, “Thế cô muốn sao?”
Muốn sao? Thật ra lúc này Lương San cũng đang rối rắm, rõ ràng hôm nay đã tính toán xong xuôi, rõ ràng kế hoạch cô ta không chút tì vết, nhưng từ đâu lại xuất hiện cái thằng nhãi không biết điều này!
Muốn cô ta đưa Tiểu Nhã cho nó sao?
Nếu để Bạch Duyên Đình biết được chuyện này, hắn chắc chắn sẽ không tha cho cô ta!
Nhưng nếu không đưa, nhìn bộ dạng khó chơi của nó, e là sẽ không chịu để yên,
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương San dứt khoát nói: ‘Được, tao đưa nó cho mày!” Nói gì thì nói, cô ta vẫn nên bảo toàn tính mạng mình trước, bây giờ cô ta mang thai, cho dù Bạch Duyên Đình muốn đối phó cô ta, nhà họ Bạch cũng sẽ bảo vệ cô ta và đứa bé.
Nói xong cô liệng Tiểu Nhã về phía cậu, An Khai Dương vội vàng tiếp được, nhân lúc cậu phân tâm cô ta nhanh chóng vào trong xe, bình ổn đánh tay lái chạy đi.
An Khai Dương giúp Tiểu Nhã cởi trói, rồi mở miếng dán trên miệng ra, nhíu mày hỏi: ‘Không sao chứ?”
Cậu còn tưởng rằng con nhãi gặp chuyện như thế này sẽ khóc huhu, nhưng nào ngờ nhãi con chỉ trừng hai mắt căng thẳng nhìn hắn, rồi lại cẩn thận dè dặt sờ tóc của mình, cả mặt nghiêm túc hỏi: “Tóc con rối không?”
An Khai Dương nhíu mày, “Đến nước này rồi mà còn quan tâm tóc có rối không? Trên người có chỗ nào bị thương không?”
“Tóc của con rốt cuộc là có rối không?!”
“…..” An Khai Dương tức giận trừng cô bé, “Không có không có không có!”
Tiểu Nhã giờ mới thở dài một hơi, “Không rối thì tổt rồi, con đáng yêu như vậy, tóc mà rối thì hết đẹp mất, còn là lần đầu tiên con thắt bím.”
An Khai Dương: “……..” Chưa từng thấy con nhãi nào thích sửa soạn như vậy. Cậu sựt tỉnh lại tức giận hỏi: “Có bị thương chỗ nào không? Đi đường được không?”
Cậu kéo cô bé vào lòng cầm chân cô bé nhéo nhéo mắt cá chân, vốn dĩ chỉ là thử xem có bị thương không, nào ngờ mới nhéo nhẹ chút thì cô bé đã kêu to mấy tiếng.
An Khai Dương giật mình, vội vàng hỏi: “Chân bị thương sao?”
Tiểu Nhã đau đến rớt nước mắt, hai mắt hồng hồng trừng cậu: “Chú ghét con như vậy sao? Hu Hu Hu Hu, đau quá đi à.”
“…..” An Khai Dương bị cô bé khóc tới đau đầu,, “Đau tới vậy cơ à? Tôi chi nhéo có chút thôi!”
“Đau thật mà! Hu hu hu…”
An Khai Dương nắm tóc, cô bé khóc thật sự khiến da đầu cậu ngứa ran, “Được được rồi! Xin lỗi xin lỗi!” Đoán cô bé chắc là bị bong gân, cậu liền ôm cô bé từ dưới đất lên, Tiểu Nhã vội vàng lấy tay dụi dụi mắt, mặt mày gấp gáp: “Mẹ nói là, không được để con trai ôm con!”
An Khai Dương trừng bé một cái, “Yên tâm, tôi chẳng có ý gì với cô nhóc bé tí cả, nhóc nhìn như cục thịt vậy, như cục thịt đó hiểu không?”
“…..” Tiểu Nhã ấm ức bĩu môi, trong giọng nói mang ý lên án kèm không hài lòng, “Chú thật hung dữ!”
An Khai Dương bị cô bé kêu chú này chú kia đâu hết cả đầu, liền nói: “Đừng có gọi tôi là chú được không?!”
Tiểu Nhã mở to mắt nhìn hắn, “Thế con gọi chú là gì?”
“Gọi tôi là anh.”
“Anh…chú.”
“……” An Khai Dương thật sự đau đầu.
“Thôi, nhóc cứ gọi tôi là chú đi!”
Cậu để cô bé lên xe, lại ngồi từ phía sau cô bé, mặc dù cảm thấy cô bé thật phiền phức, nhưng vẫn kiên nhân hỏi một câu: “Sợ không?”
Tiểu Nhã thành thật gật đầu, An Khai Dương có hơi khó xử, “Hết cách rồi, chúng ta phải quay về.”
Tiểu Nhã tội nghiệp nhìn hắn, “Nhưng con sợ thật mà”
An Khai Dương nghĩ ngợi, dứt khoát cởi khóa áo, bọc cô bé vào lòng mình, áo cậu bự nên không sao hết, sau đó kéo khóa lên, cả người tiểu Nhã giống như chuột túi giấu trong túi mẹ vậy.
“Như thế này còn sợ không?”
“Cái khóa kéo của chú sẽ không bung ra chứ?”
“….” An Khai Dương xoa trán, “Áo tôi chất lượng tốt được chưa.”
Tiểu Nhã giờ mới yên tâm gật đầu, rồi lại lo lắng dặn dò, “Vậy chú đừng có lái nhanh quá nha.”
An Khai Dương mất kiên nhẫn. “Nói nhiều quá đấy!” Mặc dù nói thế, nhưng xe cậu quả thực giảm tốc không ít.
Tác giả gắm gửi:
Để Lương San ở đây là để tạo cơ hội cho chú sâu róm với Tiểu Nhã đáng yêu, hai người không tính là cp, dù sao thì Tiểu Nhã vẫn còn bé mà, chính là kiểu lúc một thiếu niên trung học với bé lo lita đáng yêu cãi nhau trông thấy rất vui.
Tôi biết mọi người muốn coi cặn bã, nên mấy chương này chắc là có thể giải quyết lo lắng của nhà họ Bạch.