Lục Chính Thần chằm chằm nhìn bóng dáng hậm hực rời đi của Hà Tử Thành mà dở khóc dở cười, môi anh câu lên cười khẽ.
Hà Tử Thành, vẫn ngây thơ như năm nào... haizz!!! Buồn chán thật…
Vật Nhỏ a! Đêm hôm đó không lẽ em đã quên mất anh? Hôm đó em đã có người khác hay chỉ vì cô đơn nên mới lấy anh chơi đùa?
Lục Chính Thần mơ màng nhớ về hình ảnh nhạt nhòa của Giang Tĩnh Lạc mà tự hỏi lòng.
- --
Thành Phố K
-Mẹ nuôi! Con sẽ sớm trở về .khi nào trở về mẹ nhất định phải dẫn con đi ăn thật nhiều đô ngon nha.... Giang Tiểu Lục nắm chặt tay Hàn Tâm, vừa an ủi vừa dặn dò cô.
Dừng chút cậu nhóc tiếp lời
-Ở nhà một mình mẹ nhớ ăn uống đầy đủ, không được ăn những thứ linh tinh hại sức khỏe đâu nghe chưa. Đi làm nhớ khóa chặt cửa rồi để chìa khóa cẩn thận….
-Rồi rồi mẹ biết rồi!
Hàn Tâm nhìn cậu nhóc bảo bối mà mình nuôi dưỡng chơi đùa hàng ngày phải rời đi trong lòng xót không thôi mà đỏ cả mắt.
Giang Tiểu Lục ngoan ngoãn khoanh tay chào tạm biệt Hàn Tâm, trước khi được Giang Tĩnh Lạc đưa đi cậu nhóc còn quay lại vẫy tay tạm biệt cô.
Nhìn tiểu bảo bối trong nhà đi, căn biệt thự rộng lớn ngày nào vẫn luôn vang tiếng cười khanh khách, cùng với tiếng bước chân chạy nho nhỏ, giờ lại lại yên tĩnh đến đáng sợ
Hàn Tâm nước mắt cứ chảy ròng ròng trên khuôn mặt, cô dùng tay lau nước mắt nói
-Kiểu này mẹ không thể xa con lâu được rồi! Ông cụ non à!
Nói xong cô mặc áo khoác bên ngoài vào. Trời cũng đã dần chuyển lạnh, phải làm theo lời tiểu bảo bối nói thôi…
Nhớ thời gian trước, lúc mà Hàn Tâm quen được Giang Tĩnh Lạc thì biết được bên trong cô còn có một sinh mệnh khác, cô ấy cũng giúp đỡ cô rất nhiều nên cô cũng muốn cô ấy ở lại sống với cô. Nhưng chỉ có điều từ nhỏ Hàn Tâm đã không thích con nít, lo sợ sẽ gặp nhiều khó khăn
Nhưng…mọi chuyện cứ phải để thời gian sắp xếp
Hiện tại, nhìn xem. Một người từng không muốn có sự xuất hiện của tiểu bảo bối kia thì bây giờ lại yêu thương nó hơn cả mạng sống của mình, không nỡ lòng nào mà để nó rời xa…
.........
Từ nhà đến sân bay, chỉ mất tầm hai mươi phút, bởi vì cần đi nhanh cho kịp giờ bay nên mới nhanh như vậy, chứ bình thường thật sự rất chậm.
Vừa xuống khỏi xe taxi, Giang Tiểu Lục đã bị Giang Tĩnh Lạc lôi nhanh kèm theo cái balo nhỏ xinh trên xe kèm theo vài đồ dùng
-Này Tiểu Lục! Ra đây mẹ dặn dò nhé.
Cậu nhóc nghe thấy ngoan ngoãn chạy lại chỗ mẹ
-Tí nữa, lúc lên máy bay mẹ đưa con cái