Lấy đồ xong, Giang Tĩnh Lạc lôi điện thoại ra gọi cho người trợ lí mà cô hoàn toàn tin tưởng thứ hai chỉ sau Hàn Tâm một chút – Lâm Xuân Nghị .
-Alo em!
-Chị ơi nơi mà chị bảo ở đâu đấy ạ?
-Tôi ở sân bay, còn cậu ở đâu?
-Sao em cũng đang ở sân bay mà không thấy chị đâu hết nhỉ?
-Chị đang ở trước cổng sân bay ý , em nhanh lên nhá tại ông cụ non này quậy lắm, chị không trông được đâu!
-Dạ vâng chị!! _ ôi thật không ngờ, tưởng chỉ có mình chị ý thôi .. ai dè đâu tiểu ác quỷ lại xuất hiện chứ..số khổ đúng là có thật .
Ngay sau đó, chỉ mất một vài phút Xuân Nghị đã giúp hai người chuyển hết đồ lên xe và chở về khách sạn đã đặt trước
- --
Tại Khách Sạn IZIR
Vừa vào đến phòng, ánh mắt của Giang Tĩnh Lạc nhìn Giang Tiểu Lục có chút tức giận hơn, Giang Tiểu Lục nhận ra sắp có điềm xấu liền ngay lập tức trở mặt thành một cậu nhóc dễ thương ,
- Ma … mami ! C..con con xin lỗi mami nhiều lắm
Giang Tiểu Lục mắt đáng thương nhìn Giang Tĩnh Lạc đang ngồi chằm chằm tức giận.
-Mami à!! Mami
Giang Tĩnh Lạc bỏ bộ mặt kia đi, thay vào đó à khuôn mặt chứa đầy muộn phiền, cô nói
- Dù mami có là mami của con đi chăng nữa nhưng ai có thể để các con quậy phá và làm phiền người khác như vậy? Cho dù mami đã hứa sẽ cho con đi nhưng con cũng đã hứa với mami là sẽ ngoan ngoãn cơ mà sao bây giờ lại như vậy? Chính mình tự xuống đồ nhĩ, kết quả thì sao? Mất mười phút, con biết rõ trong hai mười phút đó con làm trễ nãi tốn bao nhiêu tiền và thời gian hay không?
Giang Tiểu Lục ai mắt đỏ lên sắp tràn ngập nước mắt, cậu cúi đầu xuống như đã nhận ra lỗi sai
Xuân Nghị đứng bên cạnh mặc dù có thương xót cho cậu đến bao nhiêu thì cũng không thể làm gì ngoại trừ nói giúp cậu nhóc vài câu.
-Chị … dù gì thằng bé cũng còn quá nhỏ, đâu có biết nó đang làm gì đâu mà chị nói nó như vậy
-Cậu còn dám mở miệng ra? Cậu nói nó còn nhỏ? Vậy cậu nhìn xem máy tính nó dùng, nó sửa còn chuyên nghiệp hơn cậu. Các tư liệu cậu mất mấy ngày mới tìm ra thì nó chỉ cần mấy phút là xong…còn nghĩ nó nhỏ không?
-Mami … con…
- … _ tiểu Lục không dám nói ra, chỉ sợ người gánh tội lần này không phải cậu mà là Xuân Nghị
Giang Tĩnh Lạc không nhanh cũng không chậm , cô điều chỉnh thật đúng cho cậu nghe thấy, lần này cô nhíu mày chặt xuống , nói
-Lần này coi như là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng mami cho con đi theo! Lần sau có tự sát mami cũng không cho
-Mami, con xin lỗi mami! Con hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa ạ.
-Còn lần sau nữa á? Lần sau mami tống con ra ngoài đường.
Muộn phiền trong lòng cô vẫn chưa tan biến, cô thở