Bỗng túi xách của cô vang lên tiếng “ Tít .. tít .. tít “
Giang Tĩnh Lạc lôi ra chiếc điện thoại, nhìn lên mới phát hiện
-Định vị! A, sao mình lại quên mất mình có cài định vị trên đồng hồ của bảo bối chứ!
Cô nhanh chóng cầm theo chiếc điện thoại chạy về phía thang máy, để lại Xuân Nghị đang không biết chuyện gì đang sảy ra ở đó. Anh càng không biết tại sao cô lại cứ nhìn vào nó rồi đi, không lẽ nó biết cậu bé đang ở đâu ư?
Giang Tĩnh Lạc lo lắng khi nhìn thấy định vị của cậu nhóc đang ở tầng 200, càng sợ hơn là tầng 200 mà cậu nhóc đi hiển thị chữ VIP. Cô tự hỏi “ Tại sao bảo bối lại lên được tầng đó chứ? “
Nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều cô lập tức đi vào thang máy bấm số 200 rồi nhanh chóng đi lên.
……………
Ở đây, tiểu Lục sau một hồi cũng ăn hết bát cháu, miệng kìm được vang lên một tiếng “ ợ “ thật đáng yêu. Cậu nhóc như biết xấu hổ dùng hai tay che miệng lại nhìn chằm chằm vào anh, Lục Chính Thần cười cười nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mặt.
Từ lúc cậu nhóc xuất hiện cho đến bây giờ, nói thực thì Lục Chính Thần vẫn chưa tin vào mắt mình lắm. Thật sự chuyện này cứ như một giấc mơ vậy, vừa chớp mắt một cái liền đâu xuất hiện một tiểu bảo bối cùng vật nhỏ của anh cũng là mẹ cậu nhóc.
Đêm hôm ấy, mặc dù Lục Chính Thần không nhìn rõ khuôn mặt của cô nhưng nhìn tiểu bảo bối đáng yêu trước mặt thì chắc chắn gen di chuyền rất tốt nên vật nhỏ của anh cũng phải có khuôn mặt rất xinh xắn và dễ thương, dù bây giờ do sinh bảo bối nên cô ấy xuống sắc cũng không sao.
Đợi bảo bối ăn xong, Lục Chính Thần lấy từ trong tay nhân một cốc sữa nóng. Anh thổi nhẹ rồi đưa cho cậu.
Không biết là ở nhà do thói quen ăn no rồi uống sữa hay sao mà cậu nhóc không chút do dự lấy ngay cốc sữa trên tay anh. Nhưng do nóng quá cốc sữa suýt nữa đổ vào người cậu, may mắn anh giữ lại được không lúc này cậu nhóc sẽ bị bỏng mất.
Quay đi quay lại mới mấy giây cốc sữa trên tay bảo bối đã cạn sạch không còn giọt nào, anh lấy lại chiếc cốc rồi lấy khăn nhẹ nhàng lau chiếc miệng còn dính đầy sữa kia.
-Bảo bối, sao con lại có thể lên được tầng này?… À không tại sao các con đến được Lục Thị này vậy? Có ai dẫn hay gì?
-Mami tôi ở đây thì đương nhiên tôi ở đây!
Dứt lời cậu nhóc ôm chặt lấy miệng, không thể tiết lộ quá nhiều cho dù chú trước mặt có cho ăn uống no nê cứ coi là người tốt trước đi vậy