Câu nói này của Giang Tĩnh Lạc khiến Lục Chính Thần sững người.
Biết cách ăn mặc này không thiếu tiền rồi còn đưa tiền cho cô ấy vui…chả nhẽ nhìn anh giống thứ giả làm việc tốt rồi ôm chân ăn vạ lắm hay sao vậy?
Càng nghĩ Lục Chính Thần càng giận hơn, anh nhíu mày lại đáp
-Tôi không cần cô báo hay đáp cái gì hết, chỉ là cô nên trông thằng bé cho cẩn thận vào. Hôm nay nếu thằng bé không phải là tôi đưa đi thì không chắc được nó sẽ bình an trở lại để nghe cô mắng đâu.
Cũng đúng, nếu hôm nay không ở Lục Thị, cũng không phải gặp được Lục Chính Thần anh đây thì có rất có thể nguy hiểm vượt cả giới hạn trong tưởng tượng của cô. Và nếu hôm nay điện thoại cô hết pin, cũng giống như việc thằng bé có nhấn vào định vị thì cô cũng không thể biết mà đi theo định vị đến cứu cậu. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất đáng sợ rồi mà một khi sảy ra còn đáng sợ thế nào…
Giang Tĩnh Lạc, quay lại hít một hơi thật sâu, cô xóa đi những ý nghĩ tiêu cực ấy khỏi đầu, anh lúc này cũng coi như gây được chút thiện cảm với cô nhưng với tiểu Lục thì chắc chắn vẫn là chữ “Không” to đùng hiện trên giữa khuôn mặt kia.
Tiểu Lục từ nãy đến giờ đều chú ý vào ánh mắt của Lục Chính Thần, không say đắm thì bỗng dung đùng đùng sát khí…mà ánh mắt hướng về duy nhất chỉ có mami, cậu khó chịu nói
-Con là đi lạc, không bị bắt cóc! Hứ
Ánh mắt của cậu nhóc nhìn Lục Chính Thàn chứa còn nhiều lửa tức giận hơn anh lúc nãy.
Không phải nói có đi lạc chắc chắn cậu nhóc vẫn sẽ bình yên vô sự
Đầu tiên là định vị, kể cả cậu có không ấn thì điện thoại của mami cũng sẽ tự hiện lên. Mới cả đồng hồ cậu luôn luôn đeo kể cả lúc đi tắm, đồng hồ mẹ đặt là loại chống nước nên sẽ không thể bị hỏng.
Tiếp theo chú kia nghĩ cậu nhóc là ai? So với những đứa bạn cùng trang lứa thì cậu nhóc thông minh và thủ đoạn hơn nhiều nhé, nghĩ cậu ngu mà bị lừa bán đi như những đứa ba, bốn tuổi đó hả?
Dù mami đã rời xa gia đình ông bà ngoại từ lâu nhưng bây giờ mami đã tự dựng lên cho mình một sự nghiệp khiến biết bao người ngưỡng mộ, không lẽ người như mami lại không thể tìm ra con trai mình sao?
Những người nghĩ như vậy đúng là ngu ngốc mà.
Biểu cảm của cậu quả thật khiến người khác muốn nhịn cũng không nhịn được mà.
Lục Chính Thần khụy một chân xuống, cúi người nhìn thật kĩ Giang Tiểu Lục.
Giống, thật sự rất giống. Nhất là cái biểu cảm kèm theo cách nói chuyện