-Mẹ, mẹ thật sự muốn con dâu đúng không?
Hàn Dục Uyển gật gật rồi đáp
-Đương nhiên, chứ mày nghĩ sao?
-Vậy con có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói, không biết mẹ có muốn nghe không nhỉ?
Hàn Dục Uyển nhìn Lục Chính Thần bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng có chút xen lẫn tò mò, nhưng cứ nghĩ đến việc quan trọng mà Lục Chính Thần nói đúng là độc thân suốt đời thì Hàn Dục Uyển lại không muốn nghe, bà đặt tách trà xuống dùng hai tay che tai lại rồi lắc đầu quay ra chỗ khác nói
-Tao không muốn nghe mày nói bất cứ một điều gì hết, mày biến đi càng xa càng tốt là được rồi!
Bà dừng lại chút, rồi nói tiếp
-Nhất là đừng có thề thốt gì năm sau hay năm kia năm kìa mày lấy vợ nhé! Tao nghe câu này đến phát ngán hơn chục năm rồi. Mấy năm trước tao ngu, tao cứ nghĩ với cái ngoại hình này mày nhất định sẽ có thể tìm được một cô gái để yêu nhưng không….ngày nào tao cũng ngóng chờ con dâu thế mà mày ngày nào cũng mang về cho tao hàng tá đống tài liệu. Lục Chính Thần à Lục Chính Thần, mày phải biết rằng mày cũng không còn trẻ nữa, ngày tiến đến hôn nhân cũng càng ngày càng muộn mà Lục Gia chúng ta lại cần một người nối dõi tông đường.
Lục Chính Thần như thuộc lòng mấy dòng văn này của bà, anh cũng nghe đến phát chán rồi.
-Mẹ nói xong chưa? Giờ nghe chuyện quan trọng của con được không? Nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng.
Hàn Dục Uyển nghe vậy bà liền ngồi lại ngay ngắn, đáp
-Gần xong, nhưng thôi mày nói đi!
Anh cười một cái, nhìn bà với dáng vẻ tò mò anh mới nói
-Mẹ biết không, con quả thật không muốn tìm bạn gái, bởi con đã có vợ!
Bà nghe vậy lập tức bất ngờ, bà đứng lên nhìn thẳng vào mắt anh hỏi “ Con nói thật ư? “ với vẻ nghi ngờ chút ít.
-Không những tìm được vợ, con còn tìm được cháu trai bảo bối để nối dõi tông đường cho Lục Gia chúng ta.
Hai mắt của Hàn Dục Uyển lúc này càng trừng to hơn, miệng há hốc mồm nhìn Lục Chính Thần vừa bất ngờ cũng vừa vui sướng.
-Mẹ ấy, mẹ đúng là có con mắt rất chính xác và sáng suốt. Nhưng mà, nếu hôm nay con đồng ý với tên Hà Tử Thành lên phòng họp thì cơ hội con nhận ra cô ấy sẽ không hề có đấy.
Người Hàn Dục Uyển bắt đầu run run lên, hai tay bà che lên khuôn mặt mà suýt rơi nước mắt.
-Ma..Mày…mày không lừa tao đó chứ?
Lục Chính Thần nắm lấy tay bà, nghiêm túc gật đầu khiến nụ cười của bà vui sướng hơn nữa.
Lúc này, nước mắt của bà đã chảy dài hai má bởi quá bất ngờ với hạnh phúc khi nghe