-Bảo Bối! Mami xin lỗi con nhiều lắm, mami xin lỗi…..
Cô dường như cảm thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến mức không còn từ nào để tả nữa rồi .
Phải kiếm lâu lắm cô mới tìm thấy tiểu bảo bối, ấy vậy mà chỉ vì một bản hợp đồng với lợi ich cá nhân trước mắt mà không quan tâm đến cảm nhận của bảo bối.
Cậu nhóc Tiểu Lục thấy mami như vậy không kìm được nước mắt cứ thế tuôn dài xuống hai bên má kia.
-Mami, mami không sao! Người sai là con huhu, là con đã khiến mami buồn…cũng là con mới khiến mami mất đi hợp đồng hức hức…chỉ vì tại bọn con không ngoan huhu.
Người sai là cậu, mami không hề sai một chút nào. Vì tìm cậu mami mới mất đi sự án hàng tỷ đồng, như vậy công ty của mami sẽ bị phá sản…
Càng nghĩ nước mắt của cậu càng tuôn ra không ngừng.
Giang Tĩnh Lạc ôm chặt cậu nhóc vào lòng, lúc này cô chỉ biết con trai cô là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, nhưng tại sao nó lại được sinh ra bởi người mẹ vô dụng này chứ? Đáng lẽ thằng bé phải được người tốt hơn, quan tâm nó hơn là cô.
Cô hôn nhẹ lên trán cậu, miệng không ngừng vang lên câu “ Xin Lỗi! Thực sự Xin Lỗi! “
Sau khi gọi nước xong, Xuân Nghị trở lại với hai, ba khăn ướt trên tay đưa cho Giang Tĩnh Lạc.
Giang Tĩnh Lạc quay người nhìn anh, khuôn mặt như muốn cảm ơn nhưng lại không thể nói được. Tiếp cô dùng khăn ướt từ từ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt của cậu.
Lau xong nhưng hai mắt của cậu vẫn còn đỏ ửng như lúc mới đầu, nhìn cậu nhóc đáng thương đến mức không thể chịu được.
Giang Tĩnh Lạc đưa cậu cốc nước, sau khi uống nước xong cả ba cùng trở về khách sạn đặt trước.
Tại Khách Sạn.
Cậu nhóc đã ngủ khò trên tay Giang Tĩnh Lạc từ lâu, Xuân Nghị cũng cầm đồ theo đến tận phòng cô. Anh đặt đúng chỗ ngay ngắn rồi mới rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh này, Giang Tĩnh Lạc từ lúc mới vào đến bây giờ cô vẫn ngồi đờ đẫn nhìn kĩ cậu nhóc đang say sưa ngủ kia.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, vì không muốn làm phiền tiểu bảo bối ngủ cô len lẻn ra ngoài nghe máy.
-Alo, xin chào ạ!
- Xin hỏi cô có phải Giám Đốc Của Giang Thị - Giang Tĩnh Lạc đúng không nhỉ?
-Đúng rồi ạ! Nhưng cho tôi hỏi, cô là ai vậy ạ?
-Chào cô! Tôi là thư kí của Lục Tổng – Hạ Miên, cô có thể gọi tôi là thư ký Hạ. Chủ tịch kêu tôi gọi cho cô để thông báo về việc thông qua hợp đồng của công ty cô.
-Vâ …. Vâng!