Không biết tuổi tác của anh là bao nhiêu nhưng Tĩnh Lạc chỉ cần nhìn dáng ngườ to lớn kia, cao hơn cô hẳn mấy cái đầu chắc chắn cũng đoán ra người đàn ông mình đang ôm chân nhất định rất lớn tuổi..
nhưng lớn tuổi thì sao… thứ cô cần chỉ có đẹp trai là được.
Khuôn mặt của Lục Chính Thần như sắp nổi cơn thịnh nộ, thuốc phát tác ngày càng nhanh khiến cơ thể của anh càng ngày càng không chịu được.
Muốn bước nhanh ra ngoài nhưng lại bị Tĩnh Lạc ôm chặt chân thế này thì tất nhiên anh không thể đi được.
Cơ thể khó chịu cộng thêm lời nói của cô khiến Lục Chính Thần càng tức điên, khi mới hai mấy nhưng lại bị một con nhóc nhầm thành ông chú…nhìn anh già lắm sao??
Tiếp tục lời nói, Giang Tĩnh Lạc bằng giọng không sợ trời không sợ đất nói
-Chú… gần đây có khách sạn năm sao!!! Chúng ta vào đấy được không?
Lục Chính Thần thấy cô có vẻ thích thú liền cố gắng kìm lại nói
-Tôi không có tiền, làm sao đây?
Giang Tĩnh Lạc như biết trước mà lục lọi túi, lôi ra một xấp tiền đập vào mặt Lục Chính Thần rồi nói
-Cháu có tiền! Chú yên tâm, cháu sẽ không bạc đãi chú đâu!
Chưa kịp nghe xong câu trả lời của Lục Chính Thần, Giang Tĩnh Lạc đã một mạch kéo anh đi ra ngoài quán bar trong khi những người khác không hề để ý.
Đến cửa cô lôi anh lên một chiếc taxi rồi bắt đến một khách sạn năm sao đúng như cô nói .
Khách sạn này và quán bar CANZI là hai nơi liên kết với nhau do nơi đây chủ yếu phục vụ những vị khách sau khi uống xong mà có nhu cầu nào đó thì đây sẽ là nơi gần nhất của họ.
Lục Chính Thần lúc này đúng là càng ngày cơ thể của anh càng nóng lên dữ dội, nhưng cũng không thể thoát được đôi bàn tay nhỏ nhưng chứa đầy sức lực của cô kéo đi
-Con nhỏ này, cô làm cái gì vậy hả? Bỏ tôi ra, nhanh lên…
Nói như vậy nhưng Lục Chính Thần lại cực kì thích cảm giác được cô nắm chặt tay như này, anh cảm thấy cực kỳ thoải mái vì đôi bàn tay cô cực kì mát lạnh.
Giang Tĩnh Lạc dùng một tay dịu mắt cố gắng nhìn đường, một tay khác vẫn không quên nắm chặt và kéo Lục Chính Thần vào khác sạn. Cô nhíu mày lại, vừa kéo vừa mở cửa phòng ra đẩy anh vào rồi ôm chặt lấy người anh.
-Chú, chú à! Ch..cháu chỉ muốn thử một chút thôi…ch..chú làm ơn đi mà!
Lục Chính Thần cố gắng đẩy Giang Tĩnh Lạp ra, hai mắt mở to ra để nhìn rõ khuôn mặt cô gái đang ôm mình . Nhưng sức của cô thì quá mạnh, anh lại đang trong tình trạng bị bỏ thuốc nên không thể làm được gì.
Giang Tĩnh Lạc nhìn chằm chằm Lục Chính Thần miệng vừa cười khì khì vừa nói
-Chú không cần lo về chuyện tiền bạc, cháu không phải loại người đó đâu nên chú cứ yên tâm
Không những vừa cười vừa nói, bàn tay linh hoạt của cô đã trườn xuống khắp người của Lục Chính Thần khiến anh không thể nào không khó chịu, cơ thể anh càng ngày càng nóng lên…
Sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn,