Mộ Niệm Đồng vừa sát giờ thì tới được bệnh viện. Cô quẹt thẻ rồi đi thay áo blouse. Định cầm lấy di động lại không thấy trong túi áo, cô lục lọi trong túi một lúc lâu cũng không thấy. Không biết di động của cô đang ở chỗ nào?
Chẳng lẽ để quên ở khách sạn?
Nếu mà ở khách sạn thì nhân viện dọn phòng chắc sẽ cất lại cho cô chứ nhỉ?
Chờ tới trưa cô mượn tạm di động của ai đó gọi cho khách sạn hỏi thử xem sao.
Vừa đi ra phòng thay đồ thì không hẹn mà gặp Hàn Tĩnh Y. Cô chào thì không biết tại sao sắc mặt cô nàng có chút quái dị. Nụ cười của cô nàng có vẻ khách khí và xa cách rất nhiều.
Mộ Niệm Đồng nghi hoặc hỏi: “Tĩnh Y, cậu không khỏe ở đâu à? Sắc mặt cậu không tốt cho lắm.”
“Mình không sao.”
Hàn Tĩnh Y ôm bản ghi chép cuộc họp, nói thêm: “Có lẽ… do tối qua không nghỉ ngơi tốt thì phải?”
“Hôm nay khoa điều dưỡng có sát hạch à?”
“Ừ. Còn phải họp nữa cơ, đau đầu ghê. Mình chẳng có thời gian mà học, kiểu gì cũng thi rớt, thể nào cũng sẽ bị trừ tiền thưởng.”
Dọc theo đường đi, Hàn Tĩnh Y lặng lẽ quan sát nửa bên mặt của Mộ Niệm Đồng, dường như do dự thật lâu cô ta mới cẩn thận hỏi: “Đồng Đồng, mình có thể hỏi cậu một chuyện hay không?”
Mộ Niệm Đồng nhướng mày, cô mơ hồ đoán được Hàn Tĩnh Y định hỏi chuyện gì, ánh mắt hơi lảng tránh nói: “Ừ? Chuyện gì?”
Hàn Tĩnh Y tất nhiên là nhìn thấy ánh mắt cô, cô ta cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi, “Người đàn ông tối hôm qua… là chồng cậu thật à?”
“Không phải!”
Mộ Niệm Đồng theo bản năng phủ định, cô muốn xóa sạch mọi quan hệ với Lục Cảnh Kiều.
Dù sao, Lục Cảnh Kiều cũng không phải là chồng cô. Cô trả lời như vậy cũng không sai, chẳng qua là có chút tránh nặng tìm nhẹ mà thôi.
Cô càng không muốn nhắc tới cái tên Lục Tuấn Ngạn, chỉ có việc nói ra cái tên này cũng đủ khiến cô căm ghét.
Chẳng lẽ cô muốn thông báo cho tất cả mọi người biết là mình đã kết hôn với Lục Tuấn Ngạn. Rồi sau đó phải gánh chịu mọi công kích đến từ những tin đồn như Lục Tuấn Ngạn lại
cặp kè với ai, lại ngủ với ai,…?
Hàn Tĩnh Y nghe xong lại có chút mất mát, giọng nói để lộ ra chút oán giận.
“Chuyện đã đến nước này rồi mà sao cậu vẫn muốn giấu mình? Chúng ta chẳng phải là bạn bè tốt nhất của nhau sao?”
Cô nàng dừng lại một chút rồi tự giễu nói, “Vì sao không nói cho mình biết chuyện cậu kết hôn chứ? Chúng ta là chị em tốt của nhau mà?”
Đến bây giờ cô vẫn còn giấu diếm cô ta.
Rõ ràng hôm qua đều đã gặp được, hiện giờ hỏi ngay trước mặt mà vẫn còn nói không phải.
Hàn Tĩnh Y nhất thời không hiểu được rốt cuộc là cô muốn giấu diếm cái gì?
Chẳng lẽ việc làm bà Lục lại mất mặt lắm sao?
Hàn Tĩnh Y bỗng nhiên cảm thấy có chút nản lòng thoái chí, thậm chí cũng có chút thất vọng và đau khổ.
“Mình…”
Mộ Niệm Đồng nghẹn lời, không phải cô thật tình muốn giấu diếm.
Cô không nói gì, Hàn Tĩnh Y cũng trầm mặc, hai người im lặng đi trên hành lang, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Sáng nay trong phòng thay quần áo, Hàn Tĩnh Y gặp Hà Viện Viện. Từ khi chuyện hôm qua xảy ra, Hàn Tĩnh Y quả thực muốn coi như không nhìn thấy cô ta rồi đi luôn.
Không ngờ Hà Viện Viện lại gọi cô!
Hàn Tĩnh Y tức giận quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Hà Viện Viện, có chuyện gì sao?”
Hà Viện Viện đi tới, đầu tiên là nhìn một lượt khắp người cô, rồi cười lạnh hỏi lại, “Hàn Tĩnh Y, có thật cô là bạn tốt của Mộ Niệm Đồng không?”
“Tất nhiên rồi! Chúng tôi là chị em tốt của nhau!” Hàn Tĩnh Y chẳng cần nghĩ ngợi liền trả lời.