Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Đừng quên ai mới là chồng cô


trước sau

Người đàn ông này, không phân biệt tốt xấu mà chui vào phòng làm việc của cô, sau đó ngang nhiên đuổi bệnh nhân của cô đi, rốt cuộc đang phát bệnh thần kinh gì?!

Mộ Niệm Đồng càng tức giận hơn, thấy anh ta nắm cổ tay của cô, xiết rất chặt, làm đau cô, cô mạnh mẽ muốn giãy khỏi trói buộc của anh ta, gào về hướng anh ta, "Anh bị điên rồi có phải không?!"

Cô ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt của Lục Tuấn Ngạn đỏ sậm giống như dã thú!

Trời mới biết, anh ta làm thế nào mà bình yên lái xe đến nơi này!

Dọc trên đường đi, anh ta mở ra cửa xe thể thao, đấm đá lung tung, suýt nữa thì gây ra tai nạn giao thông.

Xông qua vô số đèn xanh đèn đỏ, trong đầu đều nghĩ đến người phụ nữ của anh ta thế nhưng lại ở dưới thân người đàn ông khác mà uyển chuyển hầu hạ, phẫn nộ bị phản bội giống như sóng to gió lớn mà tràn ra trong đầu!

Anh ta hung hăng nắm chặt cổ tay cô, gầm lên nói, "Cô còn hỏi tôi có phải bị điên không, tôi cũng đang muốn hỏi cô, không phải cô điên rồi chứ!?"

Gào thét như vậy, dường như còn chưa cảm thấy hết giận, anh ta hung hăng đá vào bàn làm việc, ván gỗ bên cạnh trực tiếp bị đá đến vỡ nứt!

Mộ Niệm Đồng kinh hãi không thôi!

Cô tức giận nói, "Lục Tuấn Ngạn, anh là chó điên có phải không? Phiền anh đừng có phát điên ở nơi làm việc của tôi!"

Điên?

Lục Tuấn Ngạn hung hăng trừng cô, ánh mắt dường như nứt ra!

Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Mộ Niệm Đồng, không phải cô quên mất, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cô, ai mới là chồng của cô chứ!"

Hô hấp của Mộ Niệm Đồng cứng lại, khó có thể tin nhìn về phía anh ta, cũng đại khái đoán được nguyên nhân cơn thịnh nộ đáng sợ này của anh ta.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Tuấn Ngạn một tay đẩy cô đến tường, hai tay gắt gao nhanh chóng giữ lấy bả vai cô, ép hỏi từng chút một, "Tối hôm qua cô ở bên Lục Cảnh Kiều!?"

"........"

Tại sao anh ta lại biết!?

"Nói đi!"

Lục Tuấn Ngạn thấy cô trầm mặc, không nói một câu, không khỏi thẹn quá hóa giận, giơ lên nắm tay, hung hăng hướng về phía mặt cô mà đánh xuống.

Mộ Niệm Đồng
căng thẳng mà nhắm hai mắt lại, nhưng mà, cơn đau như dự tính vậy mà không có dừng trên mặt cô.

Chỉ nghe thấy bên tai giống như có tiếng sấm sét oanh tạc, nắm tay Lục Tuấn Ngạn nặng nề nện xuống vách tường gần sườn mặt cô, làm lớp vữa của tường bong ra, hiện ra một khe nứt.

Dường như Lục Tuấn Ngạn không cảm thấy đau đớn, gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như mãnh thú rình mồi, giây tiếp theo, dường như muốn đem cô ăn sống nuốt tươi!

"Phải"

Một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lên tiếng, không hề có biểu tình chột dạ.

Cửa văn phòng bất giác đã vây đầy người, có vài người là người nhà bệnh nhân, có người là hộ sĩ và bác sĩ, nghe thấy tiếng động, đến phòng làm việc, nhìn thấy được một màn này!

Mộ Niệm Đồng liếc mắt nhìn cửa một cái, cố gắng hồi phục lại tâm trạng, quay đầu nói với anh ta, "Chuyện này về nhà nói sau, hiện tại tôi có ca trực, mời anh đi đi!"

Đây là lo lắng chuyện trở nên lớn, sau đó mất thể diện sao?

Người phụ nữ này, chẳng lẽ còn biết đến liêm sỉ?

Lục Tuấn Ngạn có chút ngoài ý muốn.

"Cô cũng hiểu được mất thể diện!?"

Lục Tuấn Ngạn giận quá hóa cười, "Mộ Niệm Đồng, cô cũng biết ngoại tình là chuyện mất mặt nhất!?"

Dừng một chút, anh ta lại chất vấn nói, "Vì sao lại là anh ta!? Vì sao cố tình lại là Lục Cảnh Kiều!? Vì sao lại là tên đàn ông này!!"

Đối với Lục Cảnh Kiều, Lục Tuấn Ngạn căm thù đến xương tủy.

Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, ngông cuồng tự đại mà nhận chức, tự nhiên mà trở thành tổng giám đốc hội đồng quản trị của tập đoàn tài chính Lục Thị.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện