“Con sao vậy? Cứ mất hồn mất vía như thế!” Mộ Nhân Hậu không khỏi có chút bất mãn.
“Cha!”
Mộ Niệm Đồng cố lấy can đảm, dò hỏi: “Con có chuyện muốn nói với cha, chuyện quan trọng ạ.”
“Chuyện gì?” Mộ Nhân Hậu có chút ngoài ý muốn, “Con nói thẳng đi.”
“Vào phòng làm việc rồi nói được không cha?”
Mộ Nhân Hậu trầm tư một lúc lâu rồi đặt tờ báo sang một bên, đi hướng phòng làm việc.
Mộ Niệm Đồng thấy vậy liền ngoan ngoãn đi theo ông.
Cửa vừa đóng lại, Mộ Nhân Hậu xoay người nhìn cô, “Con muốn nói với cha chuyện gì?”
“Cha…” Mộ Niệm Đồng siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi nói: “Con muốn ly hôn với Lục Tuấn Ngạn!”
Biểu tình trên mặt Mộ Nhân Hậu cứng lại, ngàn tính vạn tính, hiển nhiên là không nghĩ tới cô sẽ nói chuyện này.
Khuôn mặt ông sầm lại, sắc mặt âm u lạnh lẽo. Ông
nhíu mày, trầm giọng nói: “Đồng Đồng, con lớn bằng này rồi đâu còn là
trẻ con nữa? Đừng lấy chuyện này để làm trò đùa.”
“Cha.” Mộ Niệm Đồng gượng cười nói: “Con không nói đùa, con nghiêm túc mà cha…”
Mộ Nhân Hậu đột nhiên giận dữ đập mạnh lên bàn, giọng nghiêm khắc, quát lớn: “Cha lệnh cho con rút lại những lời vừa nói!”
“… Cha, vì sao?” Mộ Niệm Đồng run giọng nói, “Con…”
“Thật kỳ cục! Đúng là không thể tưởng được. Mộ Niệm
Đồng, con có biết ly hôn ý nghĩa cái gì hay không? Con có biết rằng nếu
con làm như vậy thì sẽ bị người ta khinh thường. Mới kết hôn hai năm
liền ly hôn, còn ra thể thống gì nữa?”
Mộ Nhân Hậu là một người đàn ông theo chủ nghĩa phong kiến, dù thời đại đã thay đổi nhưng bản thân ông vẫn luôn tuân thủ
nghiêm ngặt những quan niệm truyền thống ngày xưa, máy móc vô cùng.
Trong mắt ông, người đàn ông bỏ vợ là vì người vợ không tuân thủ bổn phận.
Mà phụ nữ mà đưa ra ly hôn thì là ương ngạnh khó bảo.
Là kinh thế hãi tục*.
*: việc đi ngược quy tắc làm người kinh hãi.
“Nếu chuyện con muốn nói là chuyện này thì câu trả lời của cha là không! Không bàn cãi nữa!”
Mộ Niệm Đồng tức giận vô cùng nhưng lại mỉm cười nói, “Cha! Cha có biết là hai năm nay con đã sống như thế nào không? Con kết hôn với Lục Tuấn Ngạn, hữu danh mà vô thực, cuộc hôn nhân này
đã sớm
chỉ là danh nghĩa mà thôi! Cha là cha con, chẳng lẽ lại không quan tâm
chút nào tới cảm giác của con sao? Anh ta không yêu con, con cũng chẳng
yêu anh ta, hôn nhân như vậy thì còn cố giữ để làm gì ạ?”
“Con có từng cố gắng không?” Mộ Nhân Hậu hỏi lại.
Mộ Niệm Đồng giật mình sửng sốt.
“Con có thật lòng chăm lo cuộc hôn nhân này không? Con có tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của người vợ không?”
Bổn phận của người vợ…
Tim cô run lên một chút.
Nghĩ đến việc cô đã ngoại tình liền cảm thấy năm chữ “bổn phận của người vợ” này như đang chế nhạo cô.
Mộ Nhân Hậu tất nhiên là không biết được Mộ Niệm Đồng đang nghĩ gì trong đầu, ông hừ lạnh một tiếng rồi nghiêm khắc nói:
“Trên đời này, không có cuộc hôn nhân nào hoàn mỹ cả.”
“Con không có chút tình cảm nào với anh ta.”
“Cảm tình có thể bồi dưỡng! Con chỉ là không chú tâm mà thôi!”
Mộ Nhân Hậu dừng lại một chút, rồi nói thêm một câu: “Cha là vì tốt cho con!”
Nói xong, ông xoay người muốn ra phòng làm việc,
nhưng mà vừa cầm lấy tay nắm cửa thì sau lưng lại truyền ra tiếng nói
của Mộ Niệm Đồng, “Hôn nhân là của con, sao mọi người lại có quyền quyết định? Vì sao lại qua loa như vậy? Vì được nở mày nở mặt, vì mặt mũi mà
cha gả con cho một người đàn ông con chưa từng gặp gỡ sao? Chẳng lẽ chỉ
vì anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Lục, gả cho anh ta chẳng khác nào
gả cho vinh hoa phú quý, như vậy chính là vì tốt cho con? Như thế chính
là vì hạnh phúc của con? Nói sao mà đường hoàng!”
“Láo xược!”