Lục Tuấn Ngạn đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, “Mộ Niệm Đồng, nể tình giao tình giữa gia đình hai bên, tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Cô phải biết rằng nếu cô vẫn cứ khăng khăng cố chấp thì tôi sẽ không cho cô bất cứ đường lui nào.”
Anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt anh ta, gằn từng chữ, “Cô nhất định phải ép tôi tới mức này sao? Cô muốn thấy thế này à?”
“Tôi cứ nghĩ là anh Lục đã nghĩ thông rồi.”
Mộ Niệm Đồng chẳng để lại chút tình cảm nào, cô thản nhiên nói: “Có chuyện gì không? Nếu không có thì đừng đứng ở đây chặn đường đi nữa, sẽ ảnh hưởng tới công việc của tôi.”
Đôi mắt âm ngoan của Lục Tuấn Ngạn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên giận quá hóa cười, một nụ cười trông rất dữ tợn!
“Được, Mộ Niệm Đồng. Cô giỏi đấy!”
Trước mắt bao người, anh ta ra lệnh, “Luật sư Triệu, đưa văn kiện cho cô ta.”
Lúc này, người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn kia đi đến trước mặt Mộ Niệm Đồng, lấy công văn từ trong túi xách đưa cho cô, chậm rãi giải thích, “Cô Mộ Niệm Đồng, đây là hiệp nghị ly hôn mà anh Lục ủy thác tôi soạn thảo, mời cô xem qua một chút!”
Vừa nói xong thì nhóm đồng nghiệp đứng cạnh đó bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán.
“Cái gì? Ly hôn?”
“Chồng Mộ Niệm Đồng muốn ly hôn với cô ta?”
“Ha ha. Có trò hay nhìn rồi!”
…
Mộ Niệm Đồng bỏ mặc ngoài tai những lời bàn tán xung quanh, hai mắt cô dán chặt lấy túi hồ sơ, đường cong trên môi cũng cứng lại.
“Chẳng phải tôi đã ký trước một phần hiệp nghị ly hôn rồi sao?”
Cô dò thử ý đồ của anh ta, sắc mặt thản nhiên nói: “Sao chúng ta không chia tay trong hòa bình đi? Anh cứ phải làm nhục tôi trước mặt mọi người mới được à?”
Lục Tuấn Ngạn hừ lạnh một tiếng, hờ hững nhìn cô.
Luật sư tiếp tục giải thích, “Cô Mộ Niệm Đồng, bản
hiệp nghị ly hôn mà cô đã ký quá đơn giản nên không dùng được. Đặc biệt là bản trước không có ghi rõ việc phân chia tài sản. Đây là bản hiệp nghị mới. Với việc ngoại tình của cô Mộ và bản thân cô cũng đồng ý “tay trắng rời đi” cho nên tôi đã ghi rõ chi tiết việc phân chia tài sản trong này. Mời cô xem qua, nếu không có gì thắc mắc thì có thể ký ở đây.”
Tay trắng rời đi!
Bốn chữ này chẳng khác gì sét đánh bên tai những người có mặt tại đây.
…
“Ôi trời! Từ trước tới giờ tôi chỉ có nghe đàn ông “tay trắng rời đi” chứ phụ nữ mà cũng bị thế thì đúng là lần đầu tiên đấy.”
“Cô không nghe luật sư nói à? Mộ Niệm Đồng đã ngoại tình, là phản bội hôn nhân đó. Đã lấy chồng mà còn tằng tịu với đàn ông khác, nếu mà ở ngày xưa thì đã bị nhốt lồng heo thả sông rồi.”
“Đâu chỉ thế thôi, còn phải cưỡi ngựa gỗ đi khắp làng ấy!”
“Tôi chỉ thấy phụ nữ đi làm kẻ thứ ba chứ chưa thấy ai lại dám ngoại tình thế này.”
“Đó là cô thấy được ít. Cô cứ nhìn trước mặt đi.”
“Ha ha ha. Không nghĩ tới bộ mặt thật của nữ thần bệnh viện Kinh Hàn, Mộ Niệm Đồng, lại làm người buồn nôn đến như vậy.”
…
Mộ Niệm Đồng nhìn trừng mắt nhìn Lục Tuấn Ngạn. Thật không thể tin được, người đàn ông này lại dùng đủ mọi cách để nhục nhã cô.
Luật sư Triệu lại thúc giục, “Cô Mục Niệm Đồng, thời gian của mọi người đều quý giá, cô hãy xem kĩ bản hiệp nghị này đi, xem có cần bổ sung cái gì không?”
“Không cần!”