Mộ Niệm Đồng cầm lễ phục vào phòng thử đồ, bắt đầu thay đồ.
Nhân viên cửa hàng đứng ngây ra như tượng nhìn chằm chằm vào Mộ Niệm Đồng khi cô bước ra, thật làm người kinh diễm không thôi.
Mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Đúng là đừng nên nhìn
mặt mà bắt hình dong. Thật không ngờ người phụ nữ lôi thôi lếch thếch
này lại có một sắc đẹp làm mê lòng người đến như vậy.
“Thưa cô, bộ lễ phục này do chính tay anh Lục chọn. Ánh mắt của anh ấy vô cùng độc đáo. Nó rất hợp với cô!”
Nhân viên cửa hàng nhìn cô và khen không dứt miệng.
Mộ Niệm Đồng ngẩn ra.
Anh Lục?
Sao cơ? Bộ lễ phục này là anh ta chọn?
Mộ Niệm Đồng cúi xuống nhìn bộ đồ cô đang mặc trên
người, chẳng biết vì sao lại bỗng nhiên thấy nó bẩn lạ thường, cô vội
vàng muốn cởi ra.
Nhưng nhân viên cửa hàng đâu biết cô cảm thấy gì, họ kéo lấy cô ra bên ngoài phòng hóa trang.
Mộ Niệm Đồng đứng trong vòng vây của nhóm nhân viên,
như chúng tinh phủng nguyệt, cô đi theo họ ra ngoài. Nhưng vừa đi ra
liền nghe thấy giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ, “Anh Lục, sao
anh lại ở đây? Trùng hợp quá!”
Mộ Niệm Đồng sững sờ.
Giọng nói này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đến cực điểm.
Quen thuộc là bởi vì cô đã từng nghe qua.
Mộ Niệm Đồng ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Mộng Na vừa
ngồi xuống chiếc sofa mà Lục Tuấn Ngạn đang ngồi. Cô ta cứ nhích tới
nhích lui để dựa sát vào người anh ta.
Cô ta thân mật mà khoác lấy cánh tay anh ta, nũng nịu nói: “Anh Lục, sao mấy ngày nay anh không tìm em? Em nhớ anh muốn chết!”
Giọng nói nũng nịu đó khó chịu vô cùng.
Người phụ nữ này chẳng hề xa lạ.
Ngày hôm đó, cô trực ban. Đêm hôm khuya khoắt, Lục
Tuấn Ngạn đưa một phụ nữ mặc váy trắng và trên người đầy máu đến bệnh
viện của cô. Cô ta đẻ non. Hình ảnh lúc đó quả thật khắc sâu vô cùng.
Lý Mộng Na là diễn viên dưới quyền Lục Tuấn Ngạn.
Sau đêm hôm đó, công ty anh ta đã dùng danh nghĩa quyên tặng từ thiện mà đưa cho bệnh viện một khoản tiền lớn để bưng bít.
Dù có như thế thì người trong bệnh viện cũng không
thể giữ kín như bưng được. Họ một truyền mười, mười truyền trăm tin đồn: Lý Mộng Na cố ý mang thai đứa con của Lục Tuấn Ngạn và hy vọng dùng đưa bé này để uy hiếp, buộc anh ta phải ly hôn. Từ đây cô ta có thể một
bước lên mây. Ai mà ngờ Lục Tuấn Ngạn lại ác độc như
thế, anh ta đã tự
mình chặt đứt mộng tưởng hão huyền của cô ta.
Đến nay vẫn chưa người biết được nguyên do mà Lý Mộng Na sinh non. Cô chỉ nhớ mang máng là khi Lục Tuấn Ngạn đưa cô ta tới
bệnh viện, khuôn mặt của anh ta lạnh lùng vô cùng. Giống như là dù cô ta có chết hay sống thì anh ta cũng chẳng quan tâm.
Lý Mộng Na chân ướt chân ráo bước vào làng giải trí,
lúc đó cô ta không có chỗ dựa. Bao năm nay không biết là đã có bao nhiêu scandal về cô ta.
Nghe nói, cô ta bước vào được giới giải trí là thông
qua quy tắc ngầm. Và để có được địa vị như ngày hôm nay đều là do cô ta
chăm chỉ “bồi ngủ”.
Anh ta chẳng lẽ lại thích loại phụ nữ tuy đẹp nhưng tầm thường như thế này sao?
Nói thẳng ra là – dơ bẩn.
Đột nhiên Mộ Niệm Đồng cảm thấy Lục Tuấn Ngạn thật hạ giá.
Cô vừa xoay người thì Lục Tuấn Ngạn nhìn thấy cô, “Đứng lại!”
Mộ Niệm Đồng dừng bước, quay đầu lại.
Lý Mộng Na cũng nhìn thấy cô, nụ cười nịnh nọt trên
mặt cô ta lập tức cứng lại. Cô ta nhìn từ trên xuống dưới Mộ Niệm Đồng,
ánh mắt từ tìm tòi nghiên cứu biến thành địch ý.
Đối lập với ánh nhìn của Lý Mộng Na, Lục Tuấn Ngạn nhìn thấy cô liền sững sờ, và rồi ngay lập tức tràn đầy kinh diễm.
Hóa ra, người phụ nữ này trang điểm xong lại đẹp như vậy.
Lý Mộng Na nhìn thấy vẻ kinh diễm trong mắt anh ta
liền ghen tị vô cùng. Cô ta nũng nịu nói: “Tuấn Ngạn, em muốn bộ lễ phục trên người cô ta.”
“Đừng càn quấy.”
“Em muốn!”
Lục Tuấn Ngạn bực mình trừng cô ta một cái, cô ta liền an phận.
Lý Mộ Na là người thức thời và xem ánh mắt người ta
rất chuẩn. Cô ta biết một khi Lục Tuấn Ngạn tức giận thật thì sẽ cô ta
sẽ không sống yên được.
“Đi tới đây cho tôi xem!” Lục Tuấn Ngạn ngẩng đầu, ra lệnh nói.