“Em tỉnh rồi à?”
Giọng nói của anh trầm thấp, từ tính vô cùng, giống như một vò rượu lâu năm: thơm ngào ngạt và tinh khiết.
Mộ Niệm Đồng lấy lại tinh thần, ấp úng nói: “Ừ…Tôi…Tôi vừa tỉnh…”
Người đàn ông hơi nhíu mi, suy tư, “Em đang xấu hổ?”
“Tôi…”
Trong khi cô đứng ngồi không yên thì anh lại thản nhiên chẳng hề để ý. Sự đối lập đó càng khiến cô cảm thấy quẫn bách, bất an.
“Tối hôm qua, em, không như thế.” Người đàn ông,
thong thả ung dung dùng khăn lông chậm rãi chà lau mái tóc ướt đẫm. Anh
bước đến cạnh giường, nhã nhặn ngồi xuống, hơi nghiêng về phía cô, cười
tà mị.
“Nếu tỉnh, em có muốn đi tắm không?” Lời đề nghị đột ngột này khiến Mộ Niệm Đồng kinh hách.
Tắm rửa? Ngay cả nhìn mặt anh cô còn không dám thì
làm sao cô có đủ can đảm để người trần chuồng như thế này đi đến phòng
tắm. Dù cho có vài bước chân cũng vậy.
“Không cần!” Mộ Niệm Đồng cảm thấy quẫn bách vô cùng, cô nhắm chặt hai mắt lại.
Cô hy vọng, một khi cô mở mắt ra thì anh sẽ biến mất ngay tức khắc!
Nhắm mắt làm cho thế giới trước mắt Mộ Niệm Đồng biến thành màu đen. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng loạt xoạt rất nhỏ.
Mộ Niệm Đồng mở bừng mắt.
Không biết từ bao giờ anh đã ở gần cô như thế này. Lồng ngực vạm vỡ kia gần như kề sát mặt cô.
Khuôn mặt tuấn tú tinh xảo kia như ngay dưới mí mắt cô.
Người đàn ông cong môi, mỉm cười, một nụ cười làm mê hoặc tâm trí, “Thế thì, chúng ta tiếp tục chứ?”
“Tiếp tục?...”
Mộ Niệm Động hoàn toàn sửng sốt, “Tiếp tục cái gì?”
Anh thản nhiên nói: “Tiếp tục việc mà tối qua chúng ta còn chưa làm xong.”
Nói xong, anh liền đè cô xuống giường.
Mộ Niệm Đồng hoảng sợ, miệng há ra. Cô định cự tuyệt
thì chưa kịp phát ra tiếng đã bị ngón tay của anh chặn lại. Ngón tay
thon dài của anh nhẹ nhàng ấn lên môi cô. Đầu ngón tay đẩy hai cánh môi
cô ra.
Người đàn ông nhếch môi, đầu lưỡi từ từ vươn ra.
Anh cúi đầu, đầu lưỡi ấm áp xẹt qua khóe môi, dọc theo khe môi dò vào trong miệng Mộ Niệm Đồng.
“Ưm…” Mộ Niệm Đồng kinh hãi, hít vào một luồng khí
lạnh. Chưa kịp thở ra lại bị nụ hôn sâu của anh làm cho không thể hít
thở được.
Hai tay quơ
loạn trên giường. Bất ngờ, cô quơ được viên thuốc tránh thai mà cô làm rơi trên giường lúc trước.
Người đàn ông nhìn thấy vậy liền dừng lại nụ hôn. Anh cầm lấy tay cô, nhìn chằm chằm.
Trong lòng bàn tay là một viên thuốc.
“Đây là cái gì?”
Anh nhíu mày nghi hoặc.
“Thuốc tránh thai à?”
Mặt Mộ Niệm Đồng đỏ bừng lên, “Đúng vậy…”
“Không cần uống.”
“Vì sao?”
Mộ Niệm Đồng nhíu mày nói tiếp: “Nếu không uống, lỡ như mang thai thì sẽ phiền phức lắm!”
Người đàn ông không nói gì, nhìn cô chăm chú một lúc
lâu. Đột nhiên, anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng cắn lấy viên thuốc và
giữ nó ở giữa hai hàm răng.
Anh cúi đầu, tiếp tục nụ hôn sâu, đồng thời cũng qua kẽ răng, anh đẩy viên thuốc vào trong miệng cô.
Một cách mớm thuốc vô cùng độc đáo và cũng ái muội một cách kỳ cục.
Nụ hôn chuyển dần từ môi lên tai. Anh ghé sát tai cô
hơi thở như hoa lan, “Tối hôm qua, tôi thỏa mãn em, bây giờ, em phải
thỏa mãn tôi. Nhỉ?”
“Không được…”
Người đàn ông ngậm lấy vành tai trắng như ngọc của cô, nhíu mày, “Ừ?”.
“Đau…”
Môi Mộ Niệm Đồng run run nói: “Đau lắm…”
“Tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Ánh mắt người đàn ông dừng trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Đột nhiên, anh ôm lấy cô, đầy chiếm hữu.
“Ưm…”
Người đàn ông đè cô xuống, hôn cô, chiếm giữ cô.
Mộ Niệm Đồng mê mang, tay cô cứ nắm lại mở ra. Lúc
này, cô như một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên biển, chìm nổi lắc lư
theo từng cơn sóng…
Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, ký ức quay ngược lại về tối một ngày trước….