"Tôi..."
“Tôi nhớ là, em đã kết hôn rồi.” Người đàn ông chuyển đề tài: “Nói như vậy, đêm qua hai chúng ta, xem như là trộm —— tình ——?"
Oanh ——
Trong đầu Mộ Niệm Đồng lập tức bùng nổ, cảm giác như sét đánh bên tai!
“... Anh, đủ rồi, đừng nói nữa, có cần phải liên tục nhấn mạnh như vậy không?”
"Hai mươi phút."
Người đàn ông nói rồi, cúp điện thoại.
Mộ Niệm Đồng kinh ngạc nhìn điện thoại bị cúp, cúi
đầu nhìn thoáng qua bản thân, bên trong là bộ lễ phục bó sát người, bên
ngoài khoác lên một cái áo khoác, cách phối hợp thật sự có chút kỳ lạ.
Vội vã rời đi, vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Mười lăm phút sau, anh đã xuất hiện.
Mặc dù chỉ là một buổi tối. nhưng đối với cô mà nói, dung mạo của anh, thật sự khó mà phai mờ.
Lục Cảnh Kiều không ăn mặt giống tối hôm qua.
Một chiếc áo len màu đen, quần dài thẳng tắp, một đôi ủng ngắn màu đen.
Kiểu dáng của chiếc áo len màu đen càng tôn lên khí chất của anh.
Cổ áo cao, làm hiện lên đường cong cổ vai duyên dáng như con thiên nga đen của anh.
Tại sao người đàn ông này lại có thể, sở hữu một đường cong xinh đẹp như vậy.
Thật không thể tin được.
Vì vậy cho nên dù cách nhau rất xa, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hai đường cong như hai đoạn ngọc bích, từng chiếc rõ ràng.
Nửa phút đồng hồ sau, làm xong thủ tục nhận phòng,
Lục Cảnh Kiều cầm lấy thẻ phòng, quay người đi về hướng thang máy, nhấn
vào công tắc, cửa thang máy đóng lại.
Mộ Niệm Đồng ra vẻ bình tĩnh đi đến cửa thang máy,
nhìn những con số đang nhảy trên thang máy, đi đến lầu tám, thang máy
dừng lại, sau đó hạ xuống lầu một.
Cửa thang máy mở ra, cô bình tĩnh đi vào trong thang
máy, ấn vào lầu tám, vừa đóng cửa ở trên lại, trái tim cô lập tức nhảy
lên nhanh chóng, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chắc hẳn lúc này Lục Tuấn Ngạn đang tìm cô khắp nơi đây?
Cô ở trước mặt tất cả mọi người, nhục nhã anh ta như vậy. anh ta nhất định chỉ hận không thể bẻ cổ cô ra.
Ngày mai có bữa tiệc gia đình ở nhà họ Lục, cô có nên tham dự hay không?
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Lục Tuấn Ngạn sẽ có loại biện pháp nào, để làm cho cô khó chịu?
Ngay lúc cô còn đang rối ren
suy nghĩ, thì thang máy
đã tới lầu tám, cô lập tức đi ra cửa: “Đinh” một tiếng, cửa vừa mới mở
ra, cô chuẩn bị bước ra ngoài, thì một cánh tay thon dài đã duỗi vào,
mạnh mẽ đẩy cô vào trong thang máy.
"A..."
Mộ Niệm Đồng hoảng sợ la lên một tiếng, còn chưa kịp
phản ứng được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đột nhiên ngẩng đầu lên,
thì đột nhiên lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trí mạng đang phóng to
lên trước mặt cô.
"Anh —— "
Mộ Niệm Đồng còn chưa kịp mở miệng, Lục Cảnh Kiều đã
dồn cô vào trong góc thang máy, đưa tay ra: “bịch” một tiếng, thu hẹp cô vào trong một thế giới nhỏ bé, tay kia thuận tiện nhấn xuống tầng “38”.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy đóng lại.
Cứ như là hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Mộ Niệm Đồng ngước mắt lên, nhịp tim đột nhiên đập
nhanh lên, lúc này cô mới phát hiện ra, người đàn ông này lại cao đến
như vậy, vậy nên cô phải hơi ngước lên một chút.
Đôi môi mỏng của Lục Cảnh Kiều hơi nhếch lên, đôi mắt đẹp hạ xuống, ánh mắt lưu manh quan sát trên mặt của cô, ngón tay thon
dài đột nhiên sờ lên khuôn mặt của cô.
Khoảng cách rất gần, hai hàng lông mi dài càng thêm mấy phần ma mỵ.
Bất an, khẩn trương, nườm nượp kéo tới.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Lục Cảnh Kiều nghe thấy như vậy, không khỏi nhíu mày: “Đồng Đồng, em ngu ngốc đến mức nào, không nhìn ra được tôi muốn làm gì?”
“Đừng gọi tôi là Đồng Đồng!” Mộ Niệm Đồng không thể
nhịn được nữa: “Lục Cảnh Kiều, từ bây giờ trở đi, giữ một khoảng cách
với tôi, được chứ?”
Lục Cảnh Kiều nhướng chân mày một cái: "Được."