Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Cô Còn Muốn Làm Càn Đến Thế Nào?


trước sau

Thế nhưng anh ta đã ở trong nhà một lòng chờ đợi, cực khổ đợi mấy tiếng, đợi cho đến khi trời sáng, vẫn đợi cô trở về!

Mà anh ta, lại chẳng khác nào gặp phải ma chướng, lại cứ như một một tên ngốc chờ đợi cô!

Trời vừa rạng sáng, cô vẫn chưa quay về, tim của anh ta rốt cuộc cũng trở nên rối loạn, ra khỏi nhà, tìm cô ấy trên đường phố, còn tưởng cô giống như cô hồn dã quỷ mà lang thang trên đường phố.

Thế nhưng dọc đường lái xe tìm cô, lại giống như mò kim đáy bể.

Thậm chí anh ta còn qua nhà họ Mộ, nói bóng gió để tìm hiểu, có thể thấy là Mộ Niệm Đồng căn bản không có quay về nhà họ Mộ.

Mộ Nhân Hậu nhìn thấy Lục Tuấn Ngạn cực ít xuất hiện trước mặt ông đột nhiên tìm tới nhà, lại còn đến một mình, cứ tưởng là vợ chồng cãi nhau, liên tục hỏi han.

Lục Tuấn Ngạn đành phải qua loa cho xong, nói hai người rất tốt, chỉ là cũng biết được, Mộ Niệm Đồng không có tới đây!

Nếu không phải không phá được mật khẩu điện thoại của cô, thì anh ta nhất định sẽ tìm toàn bộ số điện thoại trong danh bạ, gọi tới cho từng người một!

Trời đã sáng!

Anh ta rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, xụi lơ trên ghế sopha, nhắm mắt lại chợp mắt một chút.

Vậy mà, thật vất vả tới gần bốn giờ chiều, cô cuối cùng cũng quay về, nhưng anh ta lại được nghênh đón bằng sự lạnh lùng và thờ ơ, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, trực tiếp đi vào phòng ngủ!

Đối với anh ta, lại càng không dòm ngó tới!

Chẳng lẽ lại xem anh ta như không khí hay sao!

Lục Tuấn Ngạn cuối cùng cũng mất khống chế!

Tối qua anh ta đi khắp nơi tìm cô, bây giờ mãi mới chờ đến lúc cô quay về, lại lập tức xông vào phòng ngủ, chẳng lẽ lại có chuyện gì mờ ám ở bên trong, có tật giật mình hay sao!?

Anh ta đột nhiên đứng dậy, đi về phía phòng ngủ, Mộ Niệm Đồng vốn đã khóa trái cửa lại.

Đi vào phòng ngủ, cô liền đi tới trước bàn trang điểm, vội vàng lục tung lên, rốt cuộc cũng tìm được dung dịch che khuyết điểm.

Vừa lấy ra, chỉ nghe “Loảng xoảng” một tiếng!

Lục Tuấn Ngạn thoáng cái đã đem cửa đá ra!

Sức mạnh của người đàn ông, đặc biệt đáng sợ, càng đáng sợ hơn chính là, máu trong người của Lục Tuấn Ngạn dâng trào lên rồi, vì vậy liền đem cánh cửa đạp hỏng!

Mộ Niệm Đồng hoảng sợ đến giật bắn
người, nhìn thấy Lục Tuấn Ngạn nổi giận đùng đùng đi tới, mạnh mẽ cầm lấy tay của cô, anh ta dùng sức rất lớn, cứ như là muốn bóp nát tay cô vậy!

“Lục Tuấn Ngạn, anh buông tay ra cho tôi!

Mộ Niệm Đồng liên tục giãy dụa.

Lục Tuấn Ngạn vẫn không buông tay ra.

“Tối hôm qua cô đã đi đâu!?”

“Anh quản tôi làm gì?!”

Mộ Niệm Đồng cố gắng hất tay của anh ta ra, lạnh lùng nói: “Hôm qua tôi về nhà!”

"Về nhà? Về nhà nào!?" Lục Tuấn Ngạn gặng hỏi đến cùng.

"Còn có thể là nhà nào!? Tất nhiên không phải là nhà của anh rồi! Là nhà của tôi! Nhà họ Mộ!"

Mộ niệm Đồng dường như cố ý chọc giận anh ta, kiểu như: “Tôi về đây làm gì!? Ở đây cũng không phải nhà của tôi! Lý Mộng Na đâu, tối qua không phải hai người rất anh anh em em sao? Bây giờ anh tới đây dây dưa tôi làm cái gì!?”

“Cô nói dối!”

Lục Tuấn Ngạn nắm lấy trọng điểm trong câu nói của cô: “Hôm qua tôi đã về nhà họ Mộ, cô vốn không có trong nhà họ Mộ!”

"A."

Mộ Niệm Đồng chột dạ xoay đầu lại, mặc dù lời nói dối bị vạch trần, có hơi xấu hổ một chút, nhưng đối với người đàn ông này, cô cũng không có một cảm giác tội lỗi nào.

Dựa vào cái gì mà anh ta có thể đi quá giới hạn, còn cô lại vô duyên vô cớ bị cắm sừng!?

Cô cả đêm không về, anh ta liền làm ra vẻ công chính buộc tội cô?!

Bỏ mẹ nó cái phẩm chất phụ nữ đi?

Thấy bộ dạng xem thường của cô, thậm chí là thái độ thờ ơ không chú ý của cô, Lục Tuấn Ngạn lại càng nóng nảy hơn, anh ta hung dũ nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô không được chơi đùa quá mức! Là một người vợ, buổi tối không về nhà ngủ, rốt cuộc thì cô muốn làm càn tới mức nào!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện