Mộ Niệm Đồng chậm rãi đi xuống cầu thang, mới vừa đi đến trước đài,
không yên lòng bưng một ly rượu vang đỏ, phía sau, Lam Ngọc đi nhanh
đến, lôi kéo cánh tay của cô.
Suýt nữa làm chiếc ly trong tay của cô đổ xuống.
Mộ Niệm Đồng quay người lại, nhìn thấy bà ta, kìm nén không vui trong lòng, lãnh đạm nói, "Mẹ"
"Trong mắt cô có còn người mẹ này sao?"
Lâm Ngọc khinh thường hừ lạnh một tiếng, lập tức bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, chất vấn cô, "Tuấn Ngạn đâu? Cô có nhìn thấy nó không?"
"Không có."
"Tôi vừa mới thấy nó đi tìm cô, làm sao lại không gặp được?"
Dừng một chút, bỗng nhiên Lâm Ngọc nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt chua
ngoa lại khiêu khích, bỗng dưng giễu cợt nói, "Nó là chồng của cô, làm
sao lại không ở bên người nó, một mình chạy đông chạy tây? Như thế mà
được sao?"
Mộ Niệm Đồng nhíu mày, cho dù đã quen bị Lâm Ngọc-
người mẹ chồng này bới móc, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vì giọng điệu
chua ngoa của bà ta.
Lại thấy Lâm Ngọc tiếp tục quở trách nói,
"Ăn mặc thì như ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt, còn ra thể thống gì! Nếu đã vào nhà họ Lục, nên tự mình hiểu lấy, đừng có cả ngày chơi bời, tốt
xấu gì cũng nên sinh cho nhà họ Lục một đứa con! Hay là cơ thể cô có
bệnh không tiện nói ra? Nếu vậy ngày mai tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm
tra một chút, nhìn xem rốt cuộc có phải hay không không thể sinh con!"
"Tại sao mẹ lại không nghĩ vấn đề là ở Tuấn Ngạn?" Mộ Niệm Đồng thản nhiên nói một câu.
Lâm Ngọc vừa nghe xong, run rẩy một lúc, lập tức quở trách cô, "Vô liêm sỉ! Làm sao Tuấn Ngạn lại có vấn đề được!? Nó là chồng của cô, cô nói vậy
là có ý gì!?"
"Nếu mẹ cũng biết, Tuấn Ngạn là chồng của con, như
vậy chuyện này, là chuyện riêng của chúng con, khi nào muốn có đứa nhỏ,
chúng con tự mình có quyết định."
Ý ngoài lời là, chuyện này, còn không tới lượt người mẹ chồng như bà ta quyết định!
Lâm Ngọc bị lời nói của cô kích thích không nhẹ!
Mộ Niệm Đồng lúc đầu xuất giá, dáng vẻ dịu dàng hiền lành, không ngờ, khi mở miệng ra mắng người, cũng chứa đầy gai!
Càng ngạc nhiên đó là, người con dâu này, dám chống đối bà ta!?
Lâm Ngọc tức giận
dường như mất lý trí, vung cao tay, hung hăng tát xuống mặt cô một cái tát!
Mộ Niệm Đồng bất ngờ không kịp tránh, bị trúng một bạt tai, không khỏi lảo đảo lui về phía sau.
Tiếng tát tay đột ngột phát ra, kinh động đến những khách ngồi xung quanh.
Mộ Nhân Hậu cùng với Hoắc Tĩnh cũng bị thu hút sang.
Bọn họ đến đây không lâu, đang hàn huyên với khách, vừa thấy một màn này, cũng không hiểu chuyện bên trong.
Mọi người không khỏi nhìn lại theo tiếng động, liền thấy Mộ Niệm Đồng đứng
đối diện với Lâm Ngọc, một người cao cao tại thượng, tức giận đến đỏ cả
mặt.
Một người đang bụm mặt, cúi đầu đứng một bên, hiện lên một bàn tay lớn che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhìn rõ sắc mặt.
Đồng thời, âm thanh đột ngột này, cũng kinh động đến Lục Đình Hách và Lục Cảnh Kiều.
Người sau nhìn sang cô, nhạy bén nhìn thấy khuôn mặt cô bị đánh đến đỏ bừng.
Lâm Ngọc phản ứng lại, luống cuống thu tay lại, nhất thời không khống chế
được cảm xúc, mà đã quên mất lúc này, còn có người ngoài ở đây.
Trước mắt bao người, hai người đều khó xử.
Lục Đình Hách đã đi tới, lớn tiếng hỏi, "Sao lại thế này!?"
Lục Cảnh Kiều đi theo phía sau, ánh mắt nhìn về phía cô có vài phần bí hiểm, có gợn sóng, cũng có cảm xúc nghiền ngẫm khó đoán.
Nhất thời Lâm Ngọc có chút xấu hổ, co quắp tay chân, không biết nói gì.
Mộ Nhân Hậu cùng Hoắc Tĩnh đi tới, đầu tiên Hoắc Tĩnh khách sáo nói một
tiếng "Bà thông gia", ánh mắt nghiêm khắc của Mộ Nhân Hậu dừng trên
người cô, giống như con dao nhọn.